Thập Niên 80: Sống Lại Làm Bé Cưng

Chương 28: Có Thịt Mà Không Ăn Là Tạo Nghiệt




Uống xong hơn phân nửa chén sữa mạch nha xuống bụng, sau khi ăn no Dư Noãn Noãn đánh một cái ợ nho nhỏ.

Tốt, uống cái này rồi buổi tối không cần uống cháo nữa.

Dư Noãn Noãn uống xong sữa mạch nha vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy phía đối diện đang đứng một hai ba bốn năm sáu cái củ cải nhỏ, không phải sáu anh trai của cô thì còn có thể là ai?

Sáu người thấy Dư Noãn Noãn nhìn về phía bọn họ, đồng thời đối Dư Noãn Noãn lộ ra một nụ cười toe toát, “Noãn Bảo ăn no!”

Dư Hải nghe được thanh âm nói chuyện, cũng quay đầu nhìn qua.

Nhìn sáu đứa cháu trai thần hình gầy nhỏ đang trông mong nhìn sữa mạch nha, Dư Hải không xác định hỏi Hứa Thục Hoa, “Mẹ, có pha cho bọn nó mỗi người một chén không?”

Hứa Thục Hoa vén mí mắt, “Pha gì mà pha, bọn nó có kẹo ăn rồi không phải sao? Đúng rồi, mẹ còn mua thịt trở về, con mau cầm vào phòng bếp đi, để mấy chị em dâu bọn họ nấu, buổi tối ăn thịt! Ăn thịt không phải so với uống sữa mạch nha càng tốt hơn sao? Có phải hay không, các cháu trai của bà nội?”

Điều kiện Dư gia, quanh năm suốt tháng cũng chỉ có thời điểm ăn tết mới có thể ăn chút thịt.

Cách lần trước ăn thịt, đã qua hơn nửa năm.

Đừng nói là bọn trẻ, chính là Dư Hải, vừa nghe có thịt ăn, cũng nuốt nuốt nước miếng, thời điểm nói chuyện, còn có chút không thể tin được, “Mẹ, thật sự có thịt ăn a?”

“Mẹ còn có thể lừa mày sao?”



Hứa Thục Hoa nói, đem vải bông hoàn toàn xốc lên, lộ ra đồ còn dư lại.

Một khối thịt ba chỉ nạc mỡ đan xen, nhìn dáng vẻ ít nhất có hai cân, bên trông còn có một thứ được bao bằng một cái giấy bao lớn, nhưng nhìn không ra tới bên trong là cái gì.

Thịt ba chỉ là dùng dây cỏ cột lên, Hứa Thục Hoa đem thịt xách lên, đưa cho Dư Hải đang há hốc mồm nhìn, “Còn nhìn làm gì? Còn không mau cầm lấy mang vào bếp, tối nay mày không muốn ăn thịt sao!”

Thịt ở ngay trước mắt mà không ăn không phải là tạo nghiệt sao?!

Đương nhiên Dư Hải không muốn tạo nghiệt, cho nên anh tiếp nhận thịt, chạy nhanh như bay hướng về phía phòng bếp.

Sau anh em Dư Vĩ, cũng hướng phòng bếp chạy theo, lại bị Dư Hải từ phòng bếp đi ra tới vừa vặn đụng trúng, “Được rồi, mấy đứa đừng đi vào, trong phòng bếp khói lửa mịt mù, mấy đứa lại không giúp được gì, ra bên ngoài chờ đi.”

Dư Vĩ gật đầu thật mạnh, “Chú tư, chúng ta không đi vào, chúng ta chỉ đứng ở cửa chờ.”

Thấy bọn trẻ thật sự không đi vào bên trong phòng bếp, Dư Hải cũng yên tâm, bước nhanh trở về bên người Hứa Thục Hoa ngồi xuống.

“Mẹ, người lặng lẽ cùng ta nói rõ ràng, có phải mẹ nhặt được tiền hay không?”

Nếu không phải nhặt được tiền, sao mẹ có thể hào phóng như vậy?

Nào là kẹo nào là sữa mạch nha lại nào là thịt ba chỉ, như vậy phải tốn biết bao nhiêu tiền a!

Chuyện này nhất định sẽ nói với Dư Hải, nhưng không phải hiện tại, bởi vậy Hứa Thục Hoa cái gì cũng chưa nói, đem Noãn Bảo giao cho Dư Hải, xách theo một cái rỗ chưa được mở khác đứng lên, “Được rồi, mày ôm Noãn Bảo chơi, mẹ đi tắm rửa đã.”



Lăn lộn một buổi trưa, trên mặt bà trừ bỏ mồ hôi thì chính là bụi đất.

Không lâu sau, trong phòng bếp liền có mùi thịt phiêu tán ra ngoài.

Dư Hải không chịu được, nuốt nuốt nước miếng.

Dư Noãn Noãn cũng không chịu được, đi theo nuốt nuốt nước miếng.

Làm sao bây giờ, thật muốn ăn!

Khi nào mới có thể mọc răng?!

Thật sốt ruột mà!

Ban đầu, Trần Xảo Cầm tính toán nấu cà tím, hiện tại có thịt, dứt khoát nấu thịt ba chỉ với cà tím.

Cũng không biết có phải nguyên nhân bởi vì lâu rồi không được ăn thịt không, Trần Xảo Cầm cảm thấy hương vị hôm này thơm quá mức, rất nhiều lần cô thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi của chính mình không.

Không chỉ có là Trần Xảo Cầm, ngay cả ba người khác đang bận việc ở trong phòng bếp, cũng là liên tiếp nuốt nước miếng.

Thật vất vả mang đồ ăn lên bàn, người một nhà nhìn một chậu sành thịt ba chỉ nấu cà tím, đều có chút không dám hạ đũa.

Hứa Thục Hoa xem xét mọi người một vòng, tự mình cầm đũa lên trước, “Đều thất thần làm cái gì! Ăn đi!”