Thập Niên 80: Nữ Phụ Đáng Thương Nhận Nhầm Nam Chính

Chương 23




Giọng nói đó vừa quen thuộc vừa có chút ngập ngừng, khiến Lâm Kiều quay đầu lại và nhìn thấy Quý Trạch. Cổ áo anh ta mở toang, mũ lính gắn dưới cầu vai, tay nhét vào túi quần đứng cách đó không xa. Bên cạnh anh ta là quầy bán thuốc lá, rượu trà, kẹo bánh, trên tay còn cầm một hộp thuốc lá và tiền lẻ. Có lẽ anh ta vừa đến để mua thuốc.

Có lẽ vì Diệp Mẫn Thục, đứa cháu này mỗi khi gặp cô đều có chút không thoải mái. Anh ta lại bận rộn, về nhà cũ còn ít thời gian hơn cả Quý Quân và Diệp Mẫn Thục. Đây cũng là lần đầu tiên hai người chạm mặt riêng tư, khiến Lâm Kiều hơi ngạc nhiên, "Cậu cũng ở quân khu này à?"

Quý Trạch mơ hồ đáp một tiếng, rồi lại hỏi thêm: "Vừa nghe cô hỏi người bán hàng, cô đang tìm dầu ô liu sao?"

Thực ra anh ta không muốn bắt chuyện, lúc vừa thấy Lâm Kiều còn định lẩn tránh. Dù hai người trước đây có mối quan hệ như thế nào, Lâm Kiều có thể không biết, nhưng với anh ta thì chỉ thấy lúng túng khi gặp cô.

Nhưng Lâm Kiều đã đi dạo một hồi lâu, còn hỏi người bán hàng, rõ ràng là rất cần thứ này. Anh ta định rời đi nhưng đôi chân không chịu nghe lời, dừng lại tại chỗ, miệng cũng tự động mở lời hỏi cô.

Lâm Kiều không hề hay biết những suy nghĩ phức tạp của anh ta, chỉ nghĩ rằng sự ngượng ngùng của anh ta là do mối quan hệ không tốt đẹp lắm giữa cô và mẹ anh ta. Nhưng khi cô kết hôn, anh ta cũng tặng một món quà khá hậu hĩnh, nên cô trả lời thẳng thắn: "Tôi muốn tự làm vài món ăn."

Quý Trạch hỏi vậy, nhưng thực ra anh ta không hề muốn biết cô cần dầu ô liu để làm gì. Nói cho đúng, anh ta thậm chí còn không hiểu vì sao mình lại hỏi. Có lẽ là do cảm giác áy náy, hoặc là anh ta chợt nhớ đến lời của chú nhỏ tối hôm đó. Nghe Lâm Kiều trả lời, anh ta cũng chỉ gật đầu bừa bãi, "Dầu ô liu phải không? Để tôi xem có thời gian thì hỏi giúp cô."

"Vậy làm phiền cậu rồi." Lâm Kiều không thật sự trông mong gì, nhưng vì anh ta đã ngỏ ý giúp, cô cũng lịch sự cảm ơn. Nghĩ đến việc sắp về nhà cũ, cô lễ phép hỏi người cháu lớn tuổi hơn mình: "Tôi sắp về thăm ông bà nội của cậu, cậu có muốn đi cùng không?"

"Tôi không đi đâu, để hôm khác có thời gian vậy."

Quý Trạch chẳng muốn ở cùng cô, lấy cớ có việc để vội vã rời đi. Khi đã đi xa rồi, anh ta mới nhận ra mình bóp méo hộp thuốc lá đến biến dạng. Thật là, tự dưng lại bắt chuyện làm gì không biết?

Nhưng lỡ nói rồi, đã hứa rồi, coi như là bù đắp cho cô. Dù sao chuyện trước đây đúng là do mình không đúng... Quý Trạch lấy một điếu thuốc ngậm lên miệng, vừa cúi đầu bật lửa vừa gọi một đồng đội quen biết, "Tôi nhớ nhà cậu ở miền Nam, cậu có biết gì về dầu ô liu không?"

Cuối tuần sáng sớm, cậu bạn thân của anh ta còn đang say ngủ trong chăn, thì bị anh ta gọi điện đánh thức chỉ để hỏi "Cậu có thể kiếm được dầu ô liu không".

Cậu bạn vừa bực vừa tỉnh táo hẳn, "Này, cậu phát điên gì vậy? Gọi tôi dậy sớm thế này chỉ để hỏi chuyện đó thôi sao?"

"Không phải nhà cậu có người được điều về khu vực đó à? Cậu chỉ cần nói có tìm được hay không thôi."

Thật đúng là vì chuyện dầu ăn, cậu bạn tức giận đến mức cúp máy, "Đồ điên!" Nhưng vừa cúp máy, chuông điện thoại lại reo lên ngay lập tức.

Trong khi Quý Trạch đang bận rộn làm phiền người khác, Lâm Kiều đã lên xe buýt về Yến Đô. Vì Quý Đạc không có ở nhà, cô không dùng xe của Tiểu Phương. Trên đường đi cô nhìn thấy có quầy bán trái cây, liền xuống xe mua vài quả đào lớn.

Khi cô vào nhà, dì Trương đang hái rau trong sân, thấy cô về liền lập tức hô lớn: "Tiểu Lâm về rồi!" Rồi chỉ vào bếp, "Biết hôm nay các người về, ông bà cứ nhắc mãi từ sáng, còn đặc biệt bảo tôi đi mua sườn về hầm cho các người."

"Vậy thì hôm nay cháu thật có phúc rồi." Lâm Kiều cười đáp lại. Cô đổi túi đào sang tay trái, rồi lấy vài miếng cao dán từ trong túi ra đưa cho dì Trương, "Lần trước dì nói đầu gối đau đúng không? Dì thử dùng cái này xem."

"Của tôi sao?" Dì Trương hơi bất ngờ. Lần trước không phải bà ấy cố ý than thở, chỉ là một lần đi đổ rác, chân không linh hoạt nên Lâm Kiều tình cờ nhìn thấy.

Không ngờ Lâm Kiều lại để tâm, không chỉ nhớ, còn đặc biệt mua cao dán về cho bà ấy. "Ở trường cháu có một đồng nghiệp lớn tuổi cũng bị đau đầu gối do không kiêng cữ sau sinh. Cháu thấy bà ấy dùng loại này có hiệu quả, nên hỏi mua cho dì thử xem có tác dụng không."

"Đúng rồi, tôi cũng bị đau do sinh nở mà ra." Dì Trương vội vàng lau tay rồi nhận lấy, "Bao nhiêu tiền vậy cháu?"

Khi Lâm Kiều mới về nhà họ Quý, thời gian cô ở cạnh dì Trương nhiều hơn ai hết, hầu hết những hiểu biết về Yến Đô đều từ miệng bà ấy mà ra, làm gì có chuyện cô định lấy tiền, "Dì cứ thử dùng hai miếng này trước, nếu tốt thì cháu sẽ chỉ dì chỗ mua."

Dì Trương định nói thêm gì đó, nhưng Từ Lệ đã nghe tiếng đi ra đón, "Con đúng là đứa trẻ, về nhà thì về, lại còn mua đồ làm gì?"

"Không phải con thèm ăn sao? Trên đường thấy có bán nên mua thôi."

Rõ ràng là mua cho ông bà, nhưng Lâm Kiều lại nói rằng mình thèm ăn, Từ Lệ cười tươi, rồi nhìn xung quanh tìm kiếm, "Thế thằng hai đâu?"

"Anh ấy có nhiệm vụ ở quân đội, ra ngoài rồi ạ."

Từ Lệ thoáng thất vọng, nhưng bà đã từng trải qua thời chiến, nên không đến mức chỉ cần nghe thấy con trai ra nhiệm vụ là lo lắng đến mức đứng ngồi không yên. "Nó đi từ khi nào? Hai ngày nay con ở nhà một mình có sợ không?"

"Anh ấy đi ba hôm trước rồi. Con không sao đâu, bên cạnh có lữ trưởng Lương, ông ấy cũng bảo nếu có gì cứ sang tìm."

Dù vợ lữ trưởng Lương không mấy thân thiện với Lâm Kiều, dường như không thích cô lắm, nhưng vẫn gửi cho cô chút đồ khô. Cô cũng không biết đó là ý của lữ trưởng Lương hay không.

"Không biết khi nào mới về nữa." Từ Lệ vẫn không yên tâm khi Lâm Kiều phải ở một mình. "Hay con đừng về nữa, ở đây vài hôm đi?"

Từ ngày Lâm Kiều chuyển vào, không khí trong nhà trở nên rộn ràng hơn. Sau đó, vì lo chuẩn bị đám cưới, Quý Đạc - người mà thường cả tháng chẳng thấy mặt mũi đâu, cũng hiếm khi ở nhà. Hai ông bà quen với sự náo nhiệt, Lâm Kiều và Quý Đạc vừa đi thì liền cảm thấy thiếu vắng điều gì đó.

Lâm Kiều hiểu được điều này, thế nên dù Quý Đạc không có ở nhà, cô vẫn về thăm ông bà.

Chỉ là bây giờ cô đã có công việc nên không thể ở lại được. Cô định giải thích thì bỗng nghe thấy giọng trẻ con quen thuộc vang lên, "Con nói rồi mà, không phải tại con học dở, mà là đề này quá khó. Ông nội không phải cũng không làm được sao?"

Ở góc bàn trà trong phòng khách, ông cụ Quý và Quý Linh mỗi người ngồi một bên, đang cau mày nhìn vào cuốn vở bài tập. Ông cụ đeo kính lão, hai tay đặt trên đầu gối, mặt mày nghiêm trọng, tư thế ngồi như đang đối diện với một cuộc chiến. Ông nghĩ rằng mình không làm được là chuyện hết sức bình thường, "Ông bao nhiêu tuổi rồi, còn nhớ nổi mấy thứ này sao?"

"Thế sao bà nội vẫn nhớ?"

"Bà nội con là giáo viên, nhớ là đúng rồi."

"Vậy con không làm được thì không được xem tivi, còn ông cũng không làm được, tại sao ông lại được xem?"

Cô bé không biết học đâu ra những lý lẽ oái oăm mà lại vô cùng rành mạch như thế.

Ông cụ Quý vốn là người có tính khí khá nóng nảy, bình thường vẫn hay mắng con trai, cháu trai. Nhưng khi đối diện với cháu gái thì hoàn toàn bó tay.

Thấy hai người bước vào, ông như được cứu thoát, "Kiều Kiều về rồi à."

Lâm Kiều thấy cảnh tượng này mà buồn cười, cô vội đi rửa những quả đào vừa mua để giải vây cho ông, "Ăn tạm trái đào nghỉ ngơi chút nhé."

"Đúng rồi, ăn quả đào rồi nghỉ ngơi."

Ông cụ Quý thở phào nhẹ nhõm, thấy cháu gái đã chuyển hướng chú ý, mới chợt nhớ chưa thấy con trai đâu, "Thằng hai đâu rồi?"

"Anh ấy có nhiệm vụ ạ." Lâm Kiều lại giải thích một lần nữa.

Ông cụ phản ứng còn bình thản hơn cả Từ Lệ, có lẽ những người đã từng chứng kiến cảnh tượng máu lửa chiến trường thì ít có điều gì có thể khiến họ thay đổi sắc mặt.

Quý Linh thì lại đảo mắt, cắn một miếng đào rồi đến gần Lâm Kiều, "Chú nhỏ ra nhiệm vụ rồi, vậy thím ở nhà một mình phải không?"

Cô bé này lanh lợi quá, Lâm Kiều nhìn qua đã biết cô bé đang tính toán gì, cô nhịn cười gật đầu, "Ừ, đúng vậy."

Quý Linh lập tức đề nghị, "Vậy để cháu qua ở với thím nhé, khỏi để thím sợ một mình."

"Cháu chẳng qua là nhân lúc chú nhỏ không có ở nhà, muốn sang xem tivi thôi chứ gì?" Ông cụ Quý vừa bị làm phiền một lúc lâu, không nhịn được phải châm chọc.  Edit: FB Frenalis

Quý Linh làm như không nghe thấy, tay nhỏ kéo áo Lâm Kiều, "Thím nhỏ....Cho cháu sang đi mà...." Cô bé còn làm nũng, lắc lư cơ thể hai cái.

Lâm Kiều thấy sắc mặt ông cụ Quý như sắp không chịu nổi nữa, liền mỉm cười gật đầu, "Được thôi."

"Thật sao?!"

Mắt Quý Linh sáng lên, nhưng chưa kịp vui mừng thì Lâm Kiều nói tiếp, "Vừa hay thím nhỏ mới trở thành giáo viên, có thể giám sát cháu làm bài tập."

Quý Linh: "..."

Có lẽ không có gì đau khổ hơn việc đến trường phải đối diện với giáo viên, về nhà cũng phải đối diện với giáo viên. Nếu có, thì đó chính là về nhà phải đối diện với hai giáo viên, khổ nạn nhân đôi...

Giờ thì Quý Linh đúng là đang ở trạng thái khổ nạn nhân đôi, tay buông lỏng, cả người ỉu xìu.

Từ Lệ nghe Lâm Kiều nói xong, ban đầu ngạc nhiên, sau đó cười rạng rỡ, "Con tìm được việc rồi sao?"

Thấy Lâm Kiều gật đầu, nét cười của bà không kìm được mà lan khắp khuôn mặt, "Làm giáo viên tốt quá, cũng xem như nối nghiệp mẹ."

Bà vốn là giáo viên, nhưng sinh ra một đứa con trai lại phù hợp với nghề quân nhân hơn cả bố nó. Bà từng muốn giới thiệu con trai lấy vợ làm giáo viên, nhưng nó lại không đồng ý. Không ngờ cuối cùng Lâm Kiều lại đi làm giáo viên.

"Con vẫn chưa chính thức đứng lớp, hơn nữa con cũng định thi đại học năm tới." Lâm Kiều chia sẻ về kế hoạch của mình.

Từ Lệ không quá để tâm, "Làm gì cũng được, miễn là con thích là được. Mẹ chỉ nói vậy thôi."

Nhưng bà vẫn hơi chần chừ, "Chuyện thi đại học, con đã nói với thằng hai chưa?"

Không phải bà không muốn Lâm Kiều học thêm, chỉ là nếu vào đại học thì mất bốn năm, mà Quý Đạc cũng không còn trẻ, bà bắt đầu sốt ruột muốn có cháu bế.

"Con đã nói với Quý Đạc rồi." Lâm Kiều thành thật trả lời.

Từ Lệ cũng không nói thêm nữa. Quý Đạc vốn là người có chính kiến, anh đã không có ý kiến thì người khác cũng không thể nói gì.

Nếu là nhà khác, có bà mẹ chồng mạnh mẽ hơn, không thuyết phục được con trai thì sẽ gây áp lực lên con dâu, đủ cách ép con dâu phải từ bỏ. Nhưng với Quý Đạc...

Nếu Lâm Kiều mà nói với anh rằng cô đột nhiên không muốn thi đại học nữa, người đầu tiên mà Quý Đạc nghi ngờ chắc chắn sẽ là họ.

Nuôi một đứa con trai quá thông minh như vậy cũng có nhược điểm, Quý Đạc từ năm 16 tuổi đã không ai đoán được anh đang nghĩ gì, còn những gì họ nghĩ, anh lại đoán trúng phóc.

Từ Lệ không nói, ông cụ cũng không nói, Lâm Kiều lại càng không dám nói gì.

Quý Linh thì vẫn là trẻ con, buồn bã một lúc rồi lại nhanh chóng quên đi, len lén tìm điều khiển tivi. Lâm Kiều nhân lúc cô bé không để ý, tiện miệng nói, "À phải rồi, hôm qua ở trường con có gặp Tống Tĩnh."

"Con bé nhà họ Tống sao?" Ông cụ Quý khẽ nhướng mày.

Mặc dù là hai cha con, một người nóng nảy, một người trầm tĩnh và nghiêm túc, nhưng có một số điểm mà Quý Đạc giống với ông cụ, ví dụ như động tác nhướng mày.

Lâm Kiều gật đầu: "Vâng, chúng con gặp nhau ở văn phòng hiệu phó. Trường cấp ba của chúng con có một giáo viên hóa học bị gãy chân, nên đang thiếu giáo viên."

Cô không chắc đây có phải là chuyện đáng chú ý hay không, nhưng thái độ của Tống Tĩnh có phần rõ ràng, vì thế cô đã nhắc đến chuyện này với hai ông bà.

Ông cụ Quý nghe vậy, liếc mắt nhìn Từ Lệ, "Chuyện này là ngẫu nhiên, hay là có mục đích?"

Không phải họ nghĩ nhiều, mà Quý Trạch hiện đang ở khu quân sự đó.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.vip/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.

Chỉ là chuyện này Từ Lệ cũng không chắc, chỉ giải thích với Lâm Kiều: "Chị dâu cả của con kéo cô ấy giả làm bạn gái của Tiểu Trạch, mà gia đình cô ấy chưa bao giờ phủ nhận chuyện này."

Nghe vậy Lâm Kiều liền hiểu, không lạ gì mà khi cô kết hôn không mời nhà họ Tống, nhưng Tống Tĩnh vẫn đến. Hôm gặp nhau ở trường cũng có ý định bắt chuyện thân thiết.

Vài người không nhắc lại chủ đề này nữa. Sau bữa trưa, buổi chiều Lâm Kiều lại bắt xe buýt về khu quân đội.

Từ Lệ dù muốn giữ cô lại, nhưng Lâm Kiều ngày mai phải đi làm, nên chỉ có thể chuẩn bị cho cô một hộp cơm sườn, "Mang về hâm lại ăn cho đỡ phải nấu nướng."

Quý Linh thì ở lại nhà cũ, "Thím nhỏ ơi, khi nào thím đổi việc nhớ nói với cháu nhé."

Từ sau khi Lâm Kiều kết hôn với Quý Đạc, cô bé thường xuyên về nhà cũ hơn. Nhìn sắc mặt, có vẻ bầu không khí trong gia đình không còn căng thẳng như trước.

Lâm Kiều không mấy quan tâm đến chuyện của anh trai chồng, chỉ véo cái má bầu bĩnh của cô bé Quý Linh, "Cháu không thích học hành thế cơ à?"

Cô bé nghe vậy, trợn tròn mắt ngạc nhiên: "Chẳng lẽ thím thích học à?"

Ánh mắt ấy như thể nếu Lâm Kiều dám nói "có", thì ngay lập tức cô bé sẽ cắt đứt quan hệ thím cháu với cô.

Lâm Kiều không nhịn được, lại véo má cô bé lần nữa, khiến cô bé phồng má không hài lòng, rồi cô mới tạm biệt ra về.

Hôm sau khi gặp lại ở trường, Tống Tĩnh đã điều chỉnh lại cảm xúc, ôm giáo án với vẻ mặt điềm tĩnh, ánh mắt đầy tự tin, còn lịch sự hỏi Lâm Kiều: "Cô muốn tôi giảng trước hay cô giảng trước?"

"Vậy để tôi giảng trước nhé." Lâm Kiều chẳng ngại ngùng chút nào.

Việc giảng trước có lợi thế rõ ràng, chỉ cần giảng tốt, áp lực sẽ chuyển sang người sau. Bởi vì tiết học kéo dài 45 phút, lãnh đạo nghe đến tiết thứ hai có lẽ đã bớt kiên nhẫn, trừ khi người sau giảng tốt hơn nhiều, nếu không rất khó để nổi bật.

Nhưng nếu nghĩ theo hướng khác, chỉ cần người sau giảng hay hơn nhiều, sự tương phản sẽ rất rõ ràng, và chẳng ai có thể phàn nàn về việc chọn người đó.

Tống Tĩnh mỉm cười: "Tôi sao cũng được, vậy cô giảng trước đi."

Hai người tự thỏa thuận với nhau, mấy vị lãnh đạo cũng không phải lo lắng thêm, chỉ kéo ghế ngồi ở phía sau để nghe.

Tống Tĩnh cũng ngồi phía sau, trên đùi mở sẵn một quyển sổ ghi chép. Chỉ nhìn thái độ nghiêm túc của cô ta thôi cũng đủ khiến người khác nể phục.

Lâm Kiều nhanh chóng bước lên bục giảng, nhưng vừa định mở miệng thì vài học sinh nghịch ngợm bên dưới đã huýt sáo.

Nếu là vài thập kỷ sau, chắc chắn học sinh không dám làm vậy, nhất là khi có vài vị lãnh đạo đang ngồi phía sau quan sát. Nhưng cuộc cách mạng văn hóa vừa kết thúc chưa lâu, nhiều học sinh từng viết báo cáo phê phán giáo viên, lãnh đạo thì có gì đáng sợ? Khi cần bị phê bình thì vẫn phải chịu.

So với cấp trung học cơ sở, tình hình bên đó khá hơn nhiều, vì học sinh còn nhỏ tuổi, những năm đi học không phải là thời kỳ căng thẳng nhất.

Lâm Kiều không thay đổi sắc mặt, chờ cho đến khi bọn trẻ yên lặng mới bắt đầu lại: "Các em..."

Chưa kịp nói hết câu, dưới lớp lại vang lên mấy tiếng huýt dài.

Hiệu phó Tề đã bắt đầu lộ vẻ không vui, thầy Khúc thì thầm: "Sao lớp của Hoài Văn nghịch ngợm thế nhỉ? Liệu có làm cô ấy tức đến phát khóc không?"

Các cô gái trẻ thường nhạy cảm, dễ bị chọc tức đến mức không chịu nổi. Đến lúc đó, dù khóc hay bỏ đi, hay cãi nhau với học sinh, cảnh tượng đều sẽ không đẹp chút nào.

Hiệu phó Tề cau mày, đang định đứng lên nhắc nhở về kỷ luật lớp học thì Lâm Kiều ở phía trước đã mạnh tay đặt quyển sách xuống bàn giảng.

Tiếng động lớn khiến thầy Khúc lo lắng: "Hỏng rồi, cô ấy có phải định cãi nhau với học sinh không?"

Tống Tĩnh cũng nghĩ rằng tâm lý của Lâm Kiều có vấn đề. Giáo viên nào mà chưa từng gặp học sinh nghịch ngợm chứ? Đôi khi cần phải nhẫn nhịn.

Không ngờ, Lâm Kiều chỉ đặt tay lên bàn giảng, nhướng mày nhìn xuống: "Các em nghĩ rằng cô còn trẻ thế này, làm sao có thể làm giáo viên của các em phải không?"

Vẻ ngoài của Lâm Kiều vốn nổi bật và sắc sảo, động tác nhướng mày này càng khiến cô thêm phần uy quyền. Vài học sinh huýt sáo trêu cô cũng vì nghĩ cô quá trẻ, nhưng không ngờ cô lại thẳng thắn nói ra điều đó.

Lớp học im bặt. So với tiếng huýt sáo và ồn ào ban nãy, mấy tiếng "phải" đáp lại yếu ớt hẳn.

Lâm Kiều mỉm cười nhìn đám nghịch ngợm, rút một tờ giấy từ giáo án ra: "Có ai lên đây giúp cô một chút không? Cô sẽ cho các em biết cô bao nhiêu tuổi."

Một câu hỏi bất ngờ nhưng lại rất hiệu quả. Sự ngỡ ngàng, tò mò đã lấn át cả việc trêu chọc. Bởi vì đó chỉ là một tờ giấy trắng, chẳng có chữ gì.

Lập tức có một học sinh giơ tay: "Em! Để em!" Chưa kịp để Lâm Kiều đồng ý, cậu đã nhảy lên bục giảng, "Phải làm gì ạ?"

Lâm Kiều nhìn cậu, hóa ra là con trai của nhà hàng xóm cách vách lữ trưởng Lương - Quân tử

Quân tử cũng nhận ra cô, vì lúc cô vừa vào, cậu cũng huýt sáo theo, nhưng sau đó giọng cậu nhỏ dần khi thấy người khác trêu cô.

Lâm Kiều đưa cho cậu tờ giấy và một hộp diêm: "Đốt thử xem, hóa học sẽ cho em biết đáp án."

Quân tử lấy một que diêm quẹt thử, rất nhanh trên tờ giấy trắng xuất hiện những dòng chữ màu nâu.

"Mười... mười... rốt cuộc là mười mấy đây?" Các học sinh bên dưới chăm chú quan sát, cảm thấy cậu ta quá chậm, nên một nam sinh khác ở hàng đầu đã lao lên giúp.

Hai người phối hợp nhanh chóng, không lâu sau chữ hiện lên rõ: "Mười chín."

Đúng như mọi người nghĩ, cô còn rất trẻ, nhưng lúc này sự chú ý của mọi người đã chuyển hết sang tờ giấy, không ai còn quan tâm đến tuổi tác của Lâm Kiều nữa.

"Đây là tên của cô." Lâm Kiều đưa ra thêm một tờ khác.

Hai cậu thiếu niên cùng nhau đốt lộ ra hai chữ: "Lâm Kiều." Nét chữ rõ ràng, mạch lạc.

Lâm Kiều cũng viết hai chữ đó lên bảng đen: "Đông phong bất dữ Chu Lang tiện, Đồng Tước xuân thâm tỏa nhị Kiều" các em đã học rồi chứ?"

"Đã học rồi ạ." Lần này câu trả lời dưới lớp đồng đều hơn hẳn.

Quân tử cầm hai tờ giấy lên, xoay qua xoay lại mà vẫn không hiểu nổi, "Sao lại làm được thế này nhỉ?"

Lâm Kiều không trả lời, chỉ cười rồi lấy từ trong túi xách ra một lọ nhỏ đựng chất lỏng và một cây bút lông. "Cô sẽ chọn một bạn lên đây. Mọi người có thể viết bất cứ thứ gì mình muốn lên tờ giấy trắng này, rồi chúng ta sẽ nướng giấy sau khi tan học. Lúc đó cô sẽ giải thích, còn bây giờ mọi người có thể thử đoán xem đó là gì."

Sự tò mò của các học sinh đã được cô gợi lên từ lâu, nhiều người đồng loạt giơ tay. Sự tích cực của lớp học khác hẳn so với lúc cô vừa bước vào.

Thầy Khúc cũng không giấu nổi sự tò mò, "Cô ấy đang dùng cái gì vậy?"

"Chắc là giấm, hoặc nước ép từ hành hay tỏi." Tổ trưởng Cao đứng dậy, vẫn chưa quen với cái ghế hơi nhỏ so với mình, nên anh ta hơi xoay người để ngồi thoải mái hơn, "Viết lên giấy sẽ tạo thành một lớp màng, điểm cháy của nó thấp hơn giấy, khi nướng lên sẽ hiện ra chữ màu nâu."

Tống Tĩnh ngồi một bên, ánh mắt đầy suy tư.

Thí nghiệm nhỏ này cô ta cũng đã chuẩn bị để dùng trong tiết học của mình, nhằm khuấy động bầu không khí lớp học.

Nhưng cô ta không ngờ Lâm Kiều lại lấy chính sự nghi ngờ của học sinh làm điểm khởi đầu, lại càng không ngờ cô kéo dài sự tò mò của cả lớp đến cuối buổi.

Chỉ bằng vài câu nói, Lâm Kiều đã hoàn toàn thu hút sự chú ý của học sinh về phía mình. So với Lâm Kiều, thí nghiệm nhỏ của Tống Tĩnh bỗng trở nên nhạt nhòa.

Tống Tĩnh khẽ cắn môi, sau đó càng tập trung lắng nghe kỹ hơn. Suốt cả tiết, Lâm Kiều không hề phạm một lỗi nào.

Không chỉ không phạm lỗi, mà cách nói chuyện của cô còn rất cuốn hút, thường xuyên khiến học sinh cười khúc khích. Khi tiết học kết thúc, mấy học sinh đã viết lên giấy đều không thể chờ thêm nữa. Những bạn khác cũng ánh mắt sáng rực, miệng thì đoán già đoán non xem đó là gì.

Lâm Kiều không nói gì, chỉ đưa chai nhỏ cho mấy học sinh ngửi thử.

Quân tử hít một hơi, mắt liền mở to kinh ngạc, "Tỏi sao?"

"Lấy phần trắng của hành tươi cũng được." Lâm Kiều viết một vài nguyên liệu thông dụng lên bảng, "Các em có hứng thú thì về nhà thử làm nhé. Tiết học hôm nay đến đây là kết thúc, cảm ơn các em đã hợp tác. Hy vọng sẽ có dịp gặp lại."

"Cô ơi, lần sau gặp lại còn thí nghiệm không ạ?" Một học sinh ngồi dưới hỏi.

"Cái này phải xem thầy hiệu phó có cho chúng ta gặp lại hay không." Lâm Kiều nháy mắt với cả lớp, "Cô không quyết định được đâu."

Cả lớp cười ồ lên, rồi quay sang nhìn thầy hiệu phó.

Hiệu phó Tề cũng cười, tiết học này của Lâm Kiều khiến ông ấy rất hài lòng, thậm chí còn mang lại một bất ngờ lớn cho ông ấy.

Tổ trưởng Cao thì càng hài lòng hơn, thế là anh ta không cần phải thay thầy Tiêu lên lớp nữa.

Đến cả thầy Khúc khi ra khỏi lớp còn phải cảm thán với hiệu phó Tề, "Ông tìm đâu ra nhân tài giỏi thế này? Không chỉ tạo không khí lớp học tuyệt vời mà còn giảng rất tốt, đâu có giống một cô bé vừa tốt nghiệp cấp ba."

Chỉ có Tống Tĩnh là càng lúc càng gượng gạo.

Lâm Kiều giảng quá xuất sắc, thật khó để vượt qua. Thí nghiệm nhỏ mà Tống Tĩnh đã chuẩn bị giờ đây cũng không thể dùng được.

Nếu như ban đầu cô ta không nhường Lâm Kiều, mà tự mình giảng trước thì...

Có những thứ không nên nghĩ quá nhiều, Tống Tĩnh nhanh chóng dập tắt suy nghĩ ấy, lấy lại tinh thần và chuẩn bị cho buổi giảng thử của mình ở lớp khác.

Chính sự không phân tâm này lại khiến hiệu phó Tề nhìn cô ta với ánh mắt khác đi, "Tôi cứ tưởng cô ấy sẽ bị ảnh hưởng, không phát huy được năng lực của mình."

Người là do thầy Khúc giới thiệu, tâm trạng của thầy Khúc càng thêm phức tạp. "Bài giảng của cô ấy cũng không tệ, nhưng thật không may là gặp phải đối thủ."

Lâm Kiều đã thể hiện quá tốt, thật khó để thiên vị mà đẩy Tống Tĩnh lên được.

Chưa kể, Tống Tĩnh còn chưa tốt nghiệp, không cần thiết phải thiên vị. Quan trọng hơn, Lâm Kiều là vợ của đoàn trưởng Quý, là con dâu của Từ Lệ, việc này cũng không dễ xử lý.

Cuối cùng, sau khi Tống Tĩnh giảng xong, hiệu phó Tề chỉ mỉm cười nói: "Chào mừng em đến trường thực tập vào kỳ sau."

Tống Tĩnh hiểu ngay mọi chuyện, dù trong lòng tràn ngập cảm giác thất bại nhưng ngoài mặt vẫn giữ được sự điềm tĩnh, "Cảm ơn thầy đã tin tưởng em."

Nhìn về phía Lâm Kiều, cô ta vẫn mỉm cười, "Cô giảng rất hay."

Nhưng so với lúc đến đầy tự tin, giọng nói của cô ta giờ có chút không tự nhiên.

Lâm Kiều giả vờ như không nhận ra, thoải mái đáp lại, "Cảm ơn."

Người được chọn đã định, giờ Lâm Kiều phải về văn phòng thu dọn đồ đạc.

Thấy cô thu xếp mọi thứ vào túi, còn mang trả lại sách mà cô giáo Dương đã đưa cho mình trước đó, cô giáo Trịnh vốn chẳng ưa gì Lâm Kiều, nhướng mày hỏi, "Sao thế? Dạy kém quá, bị cho nghỉ rồi à?"

"Làm sao có chuyện đó?" Trước ánh mắt không mấy thiện cảm của cô giáo Trịnh, Lâm Kiều cũng nhướng mày đáp trả, "Tôi chuyển sang dạy cấp ba rồi."