Vương Đại Quân đang dọn dẹp các bàn bên cạnh, nhìn thấy hành động của Chu Thu Bình liền nhanh chóng đuổi theo ra tới, ý định chính là không chịu lấy tiền.“Đây là đánh vào mặt anh rồi, chỉ có một bát mì mà thôi”.Chu Thu Bình cũng không dám chiếm tiện nghi, nhanh chóng tỏ vẻ: “Ai, mở cửa hàng làm ăn buôn bán nếu anh không nhận tiền thì em đúng là không dám nhận người quen.
Anh Quân Ca, em còn có việc muốn hỏi anh một chút, anh xem ở huyện thành bên này có phòng ở cho thuê không? Không cần phải là điều kiện thật tốt, có thể ở được là được rồi.”Cô lúc ăn mì vừa rồi, khi nghe được âm thanh ở bên ngoài liền có tâm ve sầu thì trên cơ bản ở địa phương nào cũng có thể làm được.
Ở huyện Ninh An này xanh hoá không tồi, có rất nhiều cây xanh, trên các đường cô đã đi qua đều nghe thấy tiếng ve sầu kêu ran.
Cả việc bán đồ chua thì ở tại huyện thành càng thuận lợi hơn, làm cải trắng chỉ mất một buổi sau đó đợi rau chua ngon là có thể đem ra bán bằng hai món đồ này cô thấy không thể cứ suốt ngày phải dậy sớm về trễ chạy từng chuyến bôn ba ở trên đường.
Trời nóng như vậy, cô còn sợ bị cảm nắng Đại Quân sửng sốt: “Em là tính ở lại huyện Ninh An tìm việc làm sao?”Chu Thu Bình lắc đầu, không giấu: “Ở nông thôn kiếm tiền khó khăn, hiện tại em cần phải nuôi hai con nhỏ, nên chuẩn bị đến Ninh An huyện làm chút sinh ý nhỏ.”Vương Đại Quân gật đầu: “Đúng là nên như vậy”.
Anh ta còn tích cực hỗ trợ đưa ra chủ ý cho Chu Thu Bình : “Nếu không thì em đi đến bên Cung Tiêu thương hạ bày sạp sửa ống quần cho người ta.
Em không phải đã làm qua ở xưởng quần áo sao?”Chu Thu Bình thầm nghĩ đây cũng là một biện pháp, tuy nhiên làm quần áo thì cần phải mang theo máy may đến huyện thành.
Hiện tại cô không có ý định trở lại Phùng gia để cho chính mình không bị kích động mà trực tiếp cầm lên dao phay cho bọn họ mỗi người một nhát, đến lúc đó thì hối hận cũng không kịp..