Trong miệng còn nói ngày mai anh mau đi nộp báo cáo ly hôn cho bộ đội đi, muốn cô làm mẹ già chăm sóc gia đình anh hả, cô không có tài năng gì cả.
Người phụ nữ này!
Trình Gia Thuật bị lời nói của cô làm tức giận muốn chết, trong lòng anh phừng phừng ngọn lửa đi thẳng vào phòng Nhị Bảo xách Lâm Nghiên Thu đi về phòng mình.
Anh đóng cửa lại, để cô dựa vào cửa nói: "Em tính toán hay quá ha, sao không thử nghĩ tới chuyện nếu tôi còn ở đây một ngày thì trên dưới bộ đội này ai dám cưới em? Còn nữa, em cho rằng chúng ta ly hôn thì em có thể tái hôn bắt đầu lại từ đầu à? Em đừng quên, cái bí mật này của em, ngoại trừ Dư Tĩnh Tĩnh còn có tôi biết, em cảm thấy tôi có thể cho em như ý nguyện sao?"
Lâm Nghiên Thu khiếp sợ nhìn anh, ý anh là gì? Đàm phán không thành công nên đổi thành uy hiếp sao?
Bởi vì được bảo vệ quá tốt nên Lâm Nghiên Thu chưa từng thấy qua thế trận này, cô không biết đây mới là dáng vẻ thật của anh.
Nếu để cho cô thấy hình ảnh anh đối đãi với kẻ thù có bao nhiêu vô tình thì cô sẽ biết bình thường anh đối với cô nhân từ và bao dung thế nào.
Nhưng bây giờ cô chẳng biết gì cả, cô chỉ biết bản thân mình sắp tức chết rồi, cô dùng hết sức đẩy anh ra: "Bắt nat phụ nữ thì còn là anh hùng hảo hán øì, anh tránh ra, tôi muốn ra ngoài."
Trình Gia Thuật mặc kệ cô kéo quân phục của mình hai cái, sau đó đưa tay muốn nắm lấy cổ tay để khống chế cô, anh cũng chưa từng nhìn thấy qua người phụ nữ nào có thể đâm vào tim anh như vậy.
Lâm Nghiên Thu có thể để yên cho anh khống chế mới lạ, cô giãy giụa lung tung, không biết móng tay cô cào trúng chỗ nào mà chỉ nghe Trình Gia Thuật la lên một tiếng.
Chờ cô phát hiện ra thì khóe mắt trái của anh đã bị cô cào một đường thật dài chảy cả máu.
Lâm Nghiên Thu: "..."...
Khi Ngưu chính ủy đến bộ đội tìm Trình Gia Thuật liền nghe lính gác thông báo đại đội trưởng của bọn họ đã về nhà.
Vừa rồi thấy vợ thằng nhóc Trình Gia Thuật khóc thảm thương như vậy, sao Ngưu chính ủy có thể yên tâm đây? Anh về nhà ngủ cũng không yên nên thấy bây giờ cũng chưa quá muốn, vì vậy đi qua đó xem tình hình một chút.
Lúc anh đến thì không nghe thấy tiếng động cãi vả ầm ï gì cả, bên trái bên phải cạnh cửa cũng không có ai đi ra, Ngưu chính ủy liền yên tâm định đi về nhà, bỗng nhiên anh nghe thấy tiếng hừ yêu kiều của một người phụ nữ truyền ra từ cửa sổ.
Khi Ngưu chính ủy còn trẻ cũng từng ở đại đội trinh sát, cho dù sau này chuyển sang hành chính nhưng thính giác vẫn rất tốt, thoáng cái anh liền nghe ra đây là thanh âm của cô vợ nhỏ của Trình Gia Thuật.
Anh lấy nhân cách của mình ra để thề, bình thường anh sẽ không đứng góc tường người ta nghe trộm đâu, nhưng bây giờ anh thật sự rất tò mò nên im lặng đi đến dưới cửa sổ.
Đoán xem anh đã nghe thấy gì nè?
Ngưu chính ủy nghe được giọng nói dỗ dành vợ của một Trình đại đội trưởng luôn lạnh lùng nghiêm khắc trong bộ đội đấy! Thanh âm đó nhất thời khiến anh nổi cả da gà.
Chỉ nghe Trình đại đội trưởng dùng những lời nhỏ nhẹ chưa từng có nói: "Không cần em làm mẹ già, em chỉ cần dắt bọn nhỏ đi chơi là được.
Em thấy quần áo nhiều không muốn giặt thì ở đó tối tôi về tôi giặt được không? Chuyện nấu cơm em không cần quan tâm, có bữa ăn nào không phải do tôi nấu đâu?"
"Thật sao?"
"Chẳng lẽ giả? Em cũng không nhìn lại mình xem, nội vụ của em kém như thế nào, làm sao tôi có thể trông cậy vào em được?"
Ngưu chính ủy ngoáy ngoáy lỗ tai của mình, anh cho rằng mình đã nghe nhầm.
Thì ra bữa ăn mà anh khen tận lên trời đó là do Trình Gia Thuật nấu.