Vừa không khoa trương tới mức khiến người ta tê dại da đầu, cũng không khô quắt không có gì để nhìn.
Mặc dù anh không có làm động tác gì quá khích nhưng cô lại có cảm giác có một lực lượng ẩn giấu dưới da giống như một con báo săn tùy lúc có thể bộ phát sức lực.
Thật sự quá gợi cảm rồi!
Lâm Nghiên Thu không nhịn được nuốt nước miếng, vốn dĩ làn da sau khi tắm đã ửng đỏ nay càng đỏ hơn, trái tìm nhỏ bé của cô cũng đang đập loạn xạ.
Không biết thế nào mà cô đã buột miệng hét lên: "Cẩu Tử."
Mặc dù âm thanh rất nhỏ nhưng vẫn không thoát khỏi thính lực của trinh sát, Trình Gia Thuật lạnh nhạt mặc quần áo ngủ vào, trong lòng tràn đầy cảnh giác.
Cẩu Tử là ai?
Thành thật mà nói, đối với nam chính trong tiểu thuyết có gương mặt y chang bạn trai của cô, lúc đầu Lâm Nghiên Thu còn có thể khống chế bản thân nhưng rõ ràng cô ý thức được đây không phải bạn trai mình, tất cả chỉ là ảo giác của Dư Tĩnh Tĩnh tạo ra để trả thù cô mà thôi.
Nhưng sống ở đây càng lâu, cô càng ngày càng không thể phân biệt được hiện thực và hư ảo nữa.
Ở thế giới này, cô chính là nữ phụ, nữ phụ chính là cô, nhưng chỉ có cô mới biết cô không phải nữ phụ, nữ phụ cũng không phải cô...
Mà người đàn ông tên Trình Gia Thuật này giống như một củ cà rốt treo trước mặt cô, còn cô chính là con lừa mù xông xáo, mỗi ngày đều nhìn nhan sắc tuyệt đẹp như thế này, vai rộng eo hẹp chân dài, từ đầu đến chân đều là đẹp trong mắt cô, vậy cô có thể hay không nếm thử một ngụm a...
Nếu là trước kia cô sẽ không rối rắm mấy chuyện bản thân không giải quyết được nhưng đêm nay không biết tại sao, cô cảm thấy hơi mờ mit.
Cô có thể quay lại không? Cô vẫn có thể gặp lại Cẩu Tử không?
Càng nghĩ càng khó chịu, cô miên man suy nghĩ đến chuyện người khởi xướng Dư Tĩnh Tĩnh, càng thêm tức giận không thể ngủ được.
Lâm Nghiên Thu nằm trên giường lăn qua lăn lại như cái bánh nướng.
Kết quả mông bị đánh một cái...
"Thành thật một chút!"
Lâm Nghiên Thu tắm xong liền tỏa ra một chuỗi mùi hương ngọt ngào không biết tên, cho dù đắp chăn cũng không thể che lấp được, mỗi lần cô xoay người thì mùi hương đó như có cánh bay thẳng vào mặt Trình Gia Thuật.
Anh là một người đàn ông huyết khí phương cương, có nhu câu bình thường, làm sao không nóng nảy được đây?
Từ lúc nghe vợ nói Cẩu Tử, anh liền im lặng quan sát, cô cũng không phát hiện ra mà chỉ u sầu, thỉnh thoảng thở dài giống như một con nai bị mất phương hướng.
Anh nghĩ đến người bán hàng rong Tôn Cường, sau đó nghĩ đến quả hồng mềm Từ Phong có năm phần giống Tôn Cường, bây giờ lại có một Cẩu Tử...
Trình Gia Thuật nhíu mày, đôi môi mím chặt, anh là người đàn ông tường đồng vách sắt không gì có thể phá vỡ, nhưng lúc này lại nếm được tư vị ngực đau đớn.
Rốt cuộc anh cũng không nhịn được, đưa tay giáo huấn cô.
Ngủ trên giường của anh, là người của anh, lòng tự trọng cao ngạo của anh tuyệt đối không cho phép vợ mình có dị tâm, cho dù đối tượng là con chó.
Một cái đánh này cũng không nhẹ, cho dù cách một lớp chăn cũng làm cho mông của Lâm Nghiên Thu đau nhói, cô nức nở một tiếng rồi vén chăn ngồi dậy, tức giận nhìn anh.
“Tại sao lại đánh tôi!"
Tiếp theo cô thấy anh cũng ngồi dậy, không nói lời nào mà chỉ nhìn chằm chằm cô, bắt đầu cởi quần áo.
"Anh, anh muốn làm gì?" Lâm Nghiên Thu lắp bắp hỏi.
Trình Gia Thuật liếc cô: "Không ngủ được à? Vậy thì tìm chút chuyện để làm."
Lâm Nghiên Thu: "...
Cô vội vàng nằm xuống và chui vào chăn, che kín cái đầu lại.
Sau đó quay người về hướng khác giả chết.
Cô không phát hiện ra ve mặt anh toát ra mất mát và khổ sở, bất quá cũng chỉ là trong nháy mắt, rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.
Sáng sớm hôm sau, Trình Gia Thuật đi đến bộ đội, vừa mới vào văn phòng đã nghe thấy tiếng bước chân của Ngưu chính ủy đi theo phía sau, vừa đi vừa hỏi: "Nghe nói vợ cậu tới đây rồi?"