Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ

Chương 70




Lâm Nghiên Thu mặc kệ cái gì mà ở bên ngoài, cô lắc đầu hất cái bím tóc nhỏ lên, càng muốn chọc giận anh: "Anh càng nói tôi càng nói, đồ nhỏ mọn!"

Trình Gia Thuật: ".

." Người phụ nữ này còn dám được nước làm tới!

Lâm Nghiên Thu không quan tâm, cô lại mua thêm một món thịt và hai cái bánh bao, tất cả đều đưa cho anh cầm, thúc giục nói: "Anh mau đi nhanh đi, bọn nhỏ đói muốn khóc rồi kìa."

Trình Gia Thuật: "..."

Rốt cuộc anh cũng đi theo cô trở về.

Trong căn tin, tiểu binh vừa rồi có ý đồ muốn bắt chuyện với Lâm Nghiên Thu, cứ như vậy nhìn đội trưởng lạnh lùng như Diêm Vương của mình vừa bưng thức ăn vừa bưng canh đi bên cạnh mỹ nhân.

Hai tay đại mỹ nhân trống rỗng, còn không ngừng quay đầu mất hứng nói gì đó giống như là đang... dạy dỗ đội trưởng của bọn họ?

Tiểu Binh dụi dụi mắt, cảm thấy mắt mình nhìn không rõ lắm.

Về tới nhà.

Lâm Nghiên Thu đi đằng trước mở cửa, vừa vào bên trong liền sụp đổ tinh thần.

Cô bận rộn dọn đẹp sàn nhà nửa ngày mới sạch sẽ, mà lúc này trên sàn toàn là dấu chân bùn đất.

Người khởi xướng là Tiểu Bảo đang chu mông lên ngồi xổm bên cạnh chân bàn chơi bùn, cũng không biết cậu bé chui từ đâu ra mà toàn thân đều dơ bẩn.

Còn ba đầu củ cải còn lại đã chạy trốn không dấu vết.

Lâm Nghiên Thu tức giận thở hổn hển, tiểu tử thúi! Không phải lúc nảy ồn ào la hét đói bụng sao?!

"Anh mau nhìn nó đi!" Lâm Nghiên Thu đỏ mắt nghẹn ngào chỉ tay cáo trạng với Trình Gia Thuật.

Không thể trách cô tức giận như vậy vì dù sao bản thân cô cũng chưa trưởng thành, bây giờ còn phải mơ hồ chăm sóc mấy đầu củ cải giống như đứa trẻ lớn dẫn theo mấy đứa nhỏ chơi đùa.

Trình Gia Thuật đau đầu nhìn dáng vẻ muốn khóc của vợ, anh bước nhanh về trước đem thức ăn để trên bàn, sau đó dùng một tay xách Tiểu Bảo đi ra ngoài.

Lâm Nghiên Thu vừa nhìn liền a một tiếng, cô hít mũi vội vàng đuổi theo hỏi: "Anh muốn làm gì?"

Trình Gia Thuật cũng không quay đầu lại: "Ném đi."

Tiểu Bảo quơ loạn hai chân trên không trung:

Lâm Nghiên Thu tất nhiên cũng không ngốc đến mức cho rằng anh thật sự muốn ném con trai.

Nhưng cô vẫn lo lắng đi theo xem tình hình, chỉ thấy anh để đứa nhỏ đứng nghiêm chỉnh dưới ánh mặt trời rồi dạy dỗ một trận.

Còn đầu củ cải thì lại đáng thương không hiểu chuyện gì đang xảy ra...

Trình Gia Thuật sống trong bộ đội nhiều năm nên anh rất am hiểu chuyện giáo huấn người khác.

Không cần biết là tên vớ va vớ vẩn hay là mấy tên du thủ du thực nào, anh đều có thể trừng trị cho chúng trở nên thành thật ngoan ngoãn nghe lời, huống chỉ là một thằng nhóc con như Tiểu Bảo.

Lâm Nghiên Thu thấy thời gian không sai biệt lắm liền chạy tới ôm lấy đứa con trai nhỏ muốn khóc cũng không dám khóc lên.

Tiểu Bảo thấy mẹ ôm mình thì vội vàng vùi đầu vào cổ mẹ rồi òa khóc.

Mẹ thật tuyệt vời!

Lâm Nghiên Thu xoa cái đầu nhỏ của cậu, sau đó ngẩng đầu nhìn anh như nhìn thấy ma quỷ: "Hay là... vào trong ăn cơm đi." Cô nhẹ giọng nói.

Trình Gia Thuật: "..."

Thấy anh vẫn bất động, Lâm Nghiên Thu đưa tay đẩy eo anh một cái rồi cười lấy lòng, cứ như vậy dễ dàng đẩy anh vào phòng.

Chờ cho Lâm Nghiên Thu tắm rửa sạch sẽ cho Tiểu Bảo, bày xong chén đũa chuẩn bị ăn cơm thì ba đứa nhỏ kia cũng chịu trở về, mỗi đứa đều la hét đói bụng muốn lấy bánh bao ăn.

"Rửa tay, mau đi rửa tay trước!" Lâm Nghiên Thu là người rất chú ý vệ sinh cá nhân, không rửa tay không cho bọn chúng ăn cơm.

Sau đó lại quay đầu nói với người đàn ông đã sớm ngồi ở bàn: "Còn anh nữa, mau đi rửa tay đi."

Trình Gia Thuật vươn tay cầm đôi đũa rồi thu lại, liếc cô một cái nói: "Nhiều lời!" Việc nhà thì rối tỉnh rối mù mà còn không biết xấu hổ chỉ huy anh.

Lâm Nghiên Thu giơ tay bảo vệ đồ ăn trên bàn, cô học cách nói chuyện của anh: "Ba Đại Bảo, xin chú ý lời nói và hành động của mình, đừng để bọn nhỏ học theo."