Nhất là một loại vải sợi hóa học gọi là "sợi tổng hợp" vô cùng quý hiếm, so với chỗ quầy dệt vái khác chẳng ai đến hỏi thăm.
Lâm Nghiên Thu không có hứng thú với vải sợi hóa học có tính thoát khí cực kém, cô trực tiếp đi tới quầy dệt chọn lựa, mua hai cuộn vải bông, sau đó đi tới quầy bán giày mua cho Cao Quế Hương một đôi giày da heo.
Sau khi cô mua đồ trong cửa hàng xong liền hỏi thăm đường tới tiệm may.
Nghe nói thợ may ở đây là một người có tay nghề lâu năm, tổ tiên của họ đã từng làm phượng bào cho người quyền quý trong hoàng thành.
Chuyện này Lâm Nghiên Thu cũng không biết là thật hay giả, cô chỉ đưa hai đồng tiền trả phí thủ công rồi đi đến cục công an.
Lần trước cô đã cùng Trình Gia Thuật đi tới sân bên trong của cục Công an nên bây giờ cô cũng còn nhớ sơ sơ vị trí của nó.
Đây là một căn nhà trệt được xây bằng xi măng, đơn sơ tới nổi ngay cả hàng rào cũng không có.
Lúc Lâm Nghiêm Thu tìm tới, người ở đây còn chưa tan tầm, trong đó có một văn phòng làm việc mở cửa, cô nhẹ nhàng đi vào và thấy bên trong có hai cái bàn làm việc, trên tường còn dán chân dung người lãnh đạo.
Dưới góc tường gần cửa có một cái bồn rửa mặt hình tam giác, có hai người công an trẻ tuổi mặc đồng phục màu trắng đang ngồi ở trước bàn làm việc.
Một người trong đó thấy Lâm Nghiên Thu thò đầu vào nhìn liền hỏi: "Đồng chí, có chuyện gì vậy?"
Lâm Nghiên Thu mỉm cười, đợi tới khi vào bên trong cô mới nói: "Đồng chí công an, tôi muốn tìm lại ba ruột của mình."
Lại là tìm ba?
Người công an trẻ tuổi nghe thấy cô muốn tìm ba, nhất thời cái đầu muốn phình to ra.
Việc quản lý hộ khẩu ở thời đại này vẫn còn chưa hoàn thiện, hơn nữa năm xưa vừa là chiến loạn vừa là nạn đói nên không ít người phải lang bạt khắp nơi.
Bây giờ thiên hạ thái bình, cho nên rất nhiều người muốn tìm lại người thân, điều này càng làm tăng thêm độ khó cho các đồng chí công an.
Nhìn nữ đồng chí trước mắt cũng khoảng hơn hai mươi tuổi một chút, nếu ba ruột của cô ấy còn trẻ thì có thể là bốn mươi tuổi, hoặc nếu già thì cũng sáu mươi bảy mươi tuổi, cái này cần phải lật tìm bao nhiêu cái hồ sơ mới được đây?
"Mời ngồi, trước tiên đồng chí hãy nói cho tôi biết một chút thông tin để tôi lập hồ sơ, khi nào có tin tức thì tôi sẽ thông báo cho cô sau." Đồng chí công an rút ra một chiếc đồng hồ trong ngăn kéo ra nhìn, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Lâm Nghiên Thu cũng không trông cậy người ta sẽ cho cô sắc mặt tốt gì, dù sao chỉ cần đem chuyện này hoàn thành là được, cô ngồi xuống trên ghế trả lời câu hỏi vê một người "ba" do mình tự tạo ra.
Đúng vậy, cô chính là muốn lợi dụng lỗ hổng hộ khẩu này để cho mình có thể làm việc trót lọt.
Sau khi đăng ký xong, Lâm Nghiên Thu rời khỏi cục Công an, cô cứ cúi đầu đi dọc theo vỉa hè hướng về phía bến xe, không chú ý tới bên kia đường, có người cởi mũ vành kinh ngạc nhìn cô.
...
Lục Kiến Quân sau khi làm xong việc từ bên ngoài liền trở về cục công an, anh rẽ một vòng sắp đến cục thì nhìn thấy một người phụ nữ đang đi trên đường đối diện, nhìn dáng vẻ rất giống với cô vợ nhỏ của đại đội trưởng.
Nếu đổi lại là người khác, Lục Kiến Quân sẽ không để ý, nhưng nhan sắc xinh đẹp của Lâm Nghiên Thu khiến người ta một khi đã thấy thì khó mà quên được, nhìn từ mắt mũi miệng tới dáng người thon thả kia thì Lục Kiến Quân dám khẳng định đó chính là chị dâu nhỏ!
Nhưng chị dâu nhỏ đến cục công an để làm gì?
Trong lòng Lục Kiến Quân tràn đầy nghi ngờ, chờ về tới cục công an, anh hỏi cấp dưới: "Chị dâu nhỏ... người phụ nữ vừa rồi đến đây để làm gì?"
"Đội trưởng, có phải anh nói người phụ nữ rất xinh đẹp kia không?