Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ

Chương 179




Ngày hôm sau, vợ của chính ủy Ngưu đến rủ Lâm Nghiên Thu vê quê, Ngụy Hồng lo chị dâu mang thai nên sẽ mệt mệt vì vậy đòi đi theo, do đó ba người mượn hai chiếc xe đạp, đạp xe đi đến nhà người thân của chính ủy Ngưu.

Mới hôm qua, Trình đội trưởng còn dặn dò vợ anh ngoan ngoãn không được chạy lung tung, kết quả như thế nào, lúc đó người dứt khoát đồng ý, lại quay đầu lại quên mất, rời quê đi ăn gà hầm trong nồi sắt.

Người nhà quê hiếu khách, khách đến nhà nào cũng mang đồ ngon ra tiếp đãi, huống chi là vợ chính ủy Ngưu, nhìn bộ quần áo mới, làn da trắng nõn nà, trông đã thấy thích rồi, vừa nhìn là biết người được cưng chiều, đoán chừng cũng là người nhà của nhân vật quan trọng nào đó trong quân đội.

Người họ hàng này của chính ủy Ngưu họ Dư, tuổi ngoài năm mươi, đã từng là đội trưởng đội sản xuất, không phải trước đây khi chia đất, một mình anh ta làm ăn, mọi người đều kêu gọi thôn Tiểu Cương học hỏi, anh ta làm đội trưởng đội sản xuất chỉ tôn tại trên danh nghĩa nhưng uy vọng thì vẫn như xưa, nghe nói Lâm Nghiên Thu đến mua bông.

Đội trưởng Dư nói: "Lát nữa anh dẫn em đến nhà Dư lão, nhà anh ấy có hai phần đất năm nay trồng bông, em mua của anh ấy thì có thể chiếu cố cho anh ấy."

Lâm Nghiên Thu gặm chân gà và hỏi: "Anh ấy sinh hoạt bình thường có khó khăn gì không?"

Đội trưởng Dư nói: "Không phải là trong gia đình có rất nhiều trẻ em, nhưng không đứa nào có thể khiến ông ấy bớt lo, đặc biệt là cô con gái lớn của ông ấy, mấy năm đầu đi đến huyện Nam Hoài, cô ấy cũng an phận ở đó làm ăn, không ngờ vào năm nay cô ấy bỏ chạy không nói một lời, không tìm thấy cô ấy ở huyện Nam Hoài, liền gọi điện thoại bảo tôi đến nhà anh ấy xem có thể tìm được cô ấy không và đưa cô ấy về không, thiên hạ rộng lớn như vậy tôi tìm được ở đâu!"

Khi Lâm Nghiên Thu nghe thấy trong lòng lộp bộp một chút, để chiếc đùi gà rơi ra khỏi miệng.

"Con gái của Dư lão tên là gì?" Cô vội vàng hỏi.

"Chị cả."

"Gì?"

Đội trưởng Dư nói: "Tên ở nhà của cô ấy là Chị cả, nhưng tên thật của cô ấy là gì thì tôi....quên mất. Hình như cô ấy tên là Tĩnh Tĩnh, đúng rồi, Tĩnh Tĩnh, và vẫn chưa có ai tìm thấy cô ấy. Nếu không ai có thể được tìm thấy cô ấy thì Dư lão sẽ đi xóa hộ khẩu của cô ấy, để không chiếm thêm vị trí trong hộ khẩu và trả thêm thuế ngũ cốc."

Khi hộ khẩu bị xóa đi, Dư Tĩnh Tĩnh sẽ biến mất hoàn toàn.

Trước khi đội trưởng Dư nói điều này, Lâm Nghiên Thu vẫn muốn đi mua bông cùng anh ấy, nhưng bây giờ, cô đưa tiền cho Ngụy Hồng và để Nguy Hồng đi cùng bọn họ, cô ở lại nhà của đội trưởng Dư chờ với lý do không được khỏe.

Cô cũng không phải là thánh mẫu, trước đây cô cũng coi là đối xử chân thành với Dư Tĩnh Tĩnh như bạn bè, nhưng sau khi biết Dư Tĩnh Tĩnh viết cô vào trong tiểu thuyết, kết quả cuối cùng bị lừa bán và bị giam giữ làm tù nhân, cô thực sự không thể thông cảm cho người phụ nữ độc ác này.

Dù người phụ nữ này chết hay sống, thì nó cũng không liên quan gì đến cô.

Ở thế giới này, bọn họ thậm chí còn chưa làm bạn một ngày nào, bọn họ chỉ là người qua đường A và người qua đường B ghét nhau thôi.

Lúc này, Lâm Nghiên Thu không biết rằng Dư Tĩnh Tĩnh đang phải chịu đựng những nỗi đau mà vai nữ phụ trong cuốn sách gốc phải gánh chịu.

Cô ấy bị bọn buôn người bắt cóc đến một ngọn núi hẻo lánh kêu trời trời không biết, kêu đất đất không hay, sau nhiều lần trốn thoát thất bại, gia đình mua cô ấy đã đánh gãy chân và cố tình không chữa trị cho cô ấy, làm cho cô ấy hoàn toàn mất khả năng đi lại, chỉ có thể dựa vào việc bò để kiếm thức ăn hằng ngày.