Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ

Chương 171




Trình Gia Thuật thấy cô quay đầu đi chỗ khác, liền biết cô không có nghe lời mình nói, thật sự là không thể làm gì, anh còn chưa đi đến nơi mới xây dựng chiến đội đã bắt đầu lo lắng cho cô rồi.

Tại khu nhà cho gia đình quân nhân ở bên này, Ngụy Hồng còn không biết rằng chị dâu cô ấy đã xuất viện, trong khoảng thời gian này, ngoài các cơ quan chính phủ, nhà của những người bình thường không ai có điện thoại, cô định mang canh cá đến bệnh viện cho chị dâu, nào biết canh còn chưa nấu xong nhìn qua cửa sổ nhà bếp, cô ấy thấy anh trai và chị dâu trở về.

Ngụy Hồng kêu lên một tiếng, nghĩ tới cái gì, cởi tạp đề vội vàng chạy ra ngoài, đụng phải anh trai và chị dâu ở hành lang, đỏ mặt nói: "Em ra ngoài có việc."

"Em ấy làm sao vậy?" Trình Gia Thuật quay đầu nhìn lại, Ngụy Hồng đã chạy đi xa rồi.

Lâm Nghiên Thu cũng có một dấu chấm hỏi trên mặt, nhưng cô không có thời gian để nghĩ về điều đó, những người vợ quân nhân từ sân gia đình nhìn thấy cô trở lại, tất cả đều đổ xô đến nhà cô thăm hỏi.

Lâm Nghiên Thu nhân duyên với mọi người rất tốt lại hào phóng, các bà vợ quân nhân rất thích chơi với cô, không, biết cô đang mang thai, người này bưng một bát bánh sủi cảo, người kia bưng một đĩa bánh bao nhân thịt lớn, còn có trứng và rau dưa, mặc dù đó không phải là một thứ có giá trị lớn, nhưng thể hiện tấm lòng yêu quý.

Đây cũng là điều mà Lâm Nghiên Thu cảm thấy bất ngờ và ấm lòng nhất ở nơi này, thậm chí còn có cảm giác gắn bó với nơi này.

Ngụy Hồng vừa đi vừa chạy tới cổng, quả nhiên nhìn thấy bên đường có một chiếc ô tô đang đợi, cắn chặt môi chạy tới gõ cửa sổ bên tài xế.

Cao Thành đang ngủ say đột nhiên tỉnh dậy, thấy đó là Ngụy Hồng, anh ta vội vàng hạ cửa sổ xe xuống và gọi cô lên xe.

Ngụy Hồng lắc đầu nói với anh ta: "Chị dâu tôi đã trở lại, về sau anh không cần đến đón tôi, trực tiếp mang xe trở về doanh trại đi."

"Chị dâu xuất viện sớm như vậy sao?" Cao Thành ấp úng nói, vẻ mặt có chút thất vọng, nói như vậy có nghĩa là bọn họ sẽ không có cơ hội gặp lại.

Thấy anh nói như vậy, Ngụy Hồng ngẩng đầu nhìn anh,"Ý anh là gì, chẳng lẽ anh muốn chị dâu tôi sẽ nằm viện ba bốn năm sao?"

Cao Thành vội vàng phi phi hai tiếng, mặt vừa đỏ vừa đen,"Tôi không phải có ý đó, tôi chỉ là.

Sau này nếu tôi muốn gặp cô thì làm sao?"

Nguy Hồng nắm lấy bím tóc nhỏ, nhỏ giọng nói với anh ta: "Anh muốn làm sao thì làm." Xoay người liền bỏ chạy.

Tôi nên làm gì?

Lời này làm Cao Thành ngây người, anh ta chưa từng hẹn hò với ai, cũng không phải người gian xảo, cho nên không hiểu được ý tứ trong lời nói của Ngụy Hồng.

Lúc này mới phản ánh được tầm quan trọng của người đóng vai bà mai chính ủy Ngưu, anh ấy là đã là người từng trải, vừa nghe đã hiểu ý gì.

"Cậu muốn gặp cô ấy, rất đơn giản, để cô ấy làm vợ của cậu đi, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể gặp không phải sao?"

Vào thời kỳ này, đồ vật so với đời sau thông thoáng hơn rất nhiều, hai người đều ở trong quân đội, một người ở trong khu cho gia đình, một người Ở trong quân doanh, tuy thông với nhau, nhưng có một bức tường ngăn cách, binh lính không thể tùy tiện ra vào, muốn gặp mặt còn phải tùy vào cơ hội.

"Chính ủy, tôi muốn nhưng không biết người ta có nguyện ý hay không." Cao Thành có chút ngượng ngùng, xấu hổ như một cậu bé mới lớn.

Chính ủy Ngưu dáng vẻ hận sắt không thành thép,"Người ta không muốn nói chuyện với anh?"

Chính ủy Ngưu thực sự lo lắng đến chết đi được, có thể có cách nào đó khiến binh lính của ông ấy đánh đơn, tình cờ là ông ấy muốn thương lượng với Trình Gia Thuật về việc mở rộng chiến đoàn, buổi chiều, ông ấy đã đề cập với Trình Gia Thuật qua buổi họp.