Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ

Chương 143




Người phụ nữ này một khi có ý nghĩ trở nên xinh đẹp, tinh thần cả người đều dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được trở nên tốt hơn rất nhiều.

Lấy Lưu Tố Mai làm ví dụ chẳng hạn, trước kia cô ấy là một người phụ nữ uể oải tâm thường, nhưng kể từ khi Lâm Nghiên Thu nhất thời nổi hứng trang điểm cho cô ấy, lão Phùng không thể nhận ra cô, ánh mắt đó giống như mấy người đàn ông có tuổi lần đầu trở vê động phòng, buổi tối hôm đó còn muốn cô ấy hai lần.

Sau khi Lâm Nghiên Thu biết được: "...

"Vợ của Ngưu chính ủy quen biết quầy bán vải, cô ấy nói muốn nhanh chóng mua vì sợ không giữ được hàng, có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm đấy."

Quân tẩu trong viện người nhà đều có người quan hệ, nhất là lão đại tỷ lớn tuổi, cơ hồ mỗi người đều là người khéo léo, vừa vặn Lâm Nghiên Thu cũng muốn thông qua vợ của Ngưu chính ủy để biết thêm nhiều người hơn, nhất là người bán vải, nói không chừng còn có thể mượn nền tảng của đối phương để mời chào làm chút kinh doanh.

"Dạ chị dâu, khi nào mình đi?”

Lưu Tố Mai nói: "Vậy ngày mai đi, sáng sớm ngày mai chị gọi vợ Ngưu chính ủy đi cùng."

"Chị dâu, em cũng muốn đi." Mọi người đều đi theo hoàn cảnh, hiện tại trong Ngụy Hồng có một ít tiền, bên cạnh lại có Lâm Nghiên Thu là một mỹ nhân biết cách sửa soạn, cô còn có thể không muốn học được sao?

Mấy người phụ nữ bàn bạc thời gian xong, ngày hôm sau trời vừa sáng, Lâm Nghiên Thu liền tỉnh dậy.

Cô ngồi trước bàn trang điểm bôi bôi kem lên mặt, cô học được một cách rất thông minh đó là đem chai kem tuyết bán ở cửa hàng bách hóa ở niên đại này móc rỗng, sau đó dùng các mỹ phẩm trong không gian của mình thay thế vào.

Trình Gia Thuật đứng sau lưng cô mặc quần phục, một bên vừa mặc vừa nhìn cô bôi kem bên trái rồi bên phải mấy lần, sau khi anh cài thắt lưng xong liền thấy cô cam một cái bình không biết chứa cái gì, kề vào mũi ngửi ngửi.

"Trưa nay anh không về, em nói Hồng Hồng đừng nấu cơm cho anh." Trình Gia Thuật thấy cô cầm một cây bút chì vẽ lên lông mày, sau đó đặt cái bình trở lại bàn.

Lâm Nghiên Thu ồ một tiếng, nói cho anh biết: "Em đưa Hồng Hồng đi ra ngoài dạo một vòng, nếu thấy có quần áo may sẵn, em dự định mua cho em ấy hai bộ."

Bình thường tiền lương hay phụ cấp gì đó của anh Lâm Nghiên Thu đều giữ, nhưng sài tiền của người ta thì cũng phải thông báo trước một tiếng mới phải.

"Ừ, em xem rồi mua đi." Trình Gia Thuật mặc kệ mấy thứ này, trước bảy giờ anh phải đến bộ đội, sau khi đội mũ vào liền rời đi.

Khi anh vừa tới văn phòng, đúng lúc nhận được điện thoại từ bên nhân viên truyền thông chuyển tới, người gọi đến là bộ hạ trước kia của anh Tôn Học Bình.

"Đại đội trưởng, nữ gian bị giám sát kia, cái người tên là Dư Tĩnh Tĩnh đó.

Ừm, tinh thần của cô ấy không còn bình thường, mỗi ngày đều ầm 1ï muốn gặp anh, còn nói có chuyện quan trọng nói với anh, chuyện cụ thể là gì thì bên kia thẩm vấn vài lần nhưng cô ấy không mở miệng, nói trừ phi nhìn thấy anh, nếu không một chữ cũng sẽ không nói."

"Được, tôi biết rồi, chờ tôi rảnh rồi nói sau."

Trình Gia Thuật cúp điện thoại.

Nếu không cần thiết, anh cũng không muốn gặp lại người phụ nữ tên Dư Tĩnh Tĩnh kia nữa.

Sự tồn tại của cô ta chính là đang nhắc nhở anh thế giới này là hư ảo do cô ta xây dựng ra, và anh là người thay thế cho một người đàn ông ở thế giới khác gọi là Cẩu Tử.

Dù có là ai thì cũng sẽ không thoải mái khi biết mình là người thay thế, huống chỉ là một người đàn ông kiêu ngạo như Trình Gia Thuật, lúc này anh liền nhớ đến người phụ nữ trong nhà, cô cho anh hôn cho anh ôm nhưng lại không cho anh gần gũi với cô, chẳng lẽ còn muốn thủ trinh tiết cho ai hay sao.