Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ

Chương 130




Mặc dù là đồng hương nhưng ngay từ đầu không ai biết ai, cho tới khi Trình Gia Thuật ở bộ đội có tiếng nói, Vương Phương Phương mới biết tới anh.

Trong một lần biểu diễn nhìn thấy Trình Gia Thuật, mắt to mày kiếm, khí thế lẫm liệt ấy đã khiến cô ta động tâm, nhớ mãi không quên.

Cô ta hỏi thăm anh họ mình, sau khi biết được bản tính trăng hoa của Lâm Nghiên Thu, cô ta liền lấy hết dũng khí viết cho anh một phong thư ái mộ.

Vốn tưởng rằng Trình gia thuật ít nhất sẽ nhớ rõ cô, ai mà ngờ ngay cả mặt cô anh cũng không nhớ kỹ.

Có lẽ do tâm mắt Vương Phương Phương quá nóng rực, Lâm Nghiên Thu nghĩ không nhìn cũng không được nên trừng mắt nhìn lại cô ta, trừng cái øì mà chừng, muốn so ai mắt to hơn à?

Địch ý giữa mấy người phụ nữ, nói đến là đến.

Cho dù Trình Gia Thuật ở phương diện này không nhạy bén nhưng cũng nhận ra.

Anh quay đầu nhìn nữ binh đoàn văn công rồi lại nhìn Lâm Nghiên Thu, không hiểu nổi.

"Đi thôi." Trình Gia Thuật bỏ lại một câu, chắp hai tay ra sau lưng đi trước.

Lâm Nghiên Thu cũng không muốn ở lại đây nữa, vừa lúc thấy Ngụy Hồng đi theo Lưu Tố Mai bước, cô phất phất tay với các cô ấy ý bảo mình phải đi trước, sau đó nhanh chân đuổi theo Trình Gia Thuật.

Anh đi rất nhanh, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn cô rồi đi chậm lại, chờ cô đến gần hơn mới tiếp tục đi.

Chờ ra khỏi bộ đội đến bên đại viện mới dừng bước, anh đợi Lâm Nghiên Thu đi tới mình, anh hỏi cô: "Lúc nảy xảy ra chuyện gì mà nhìn em giống như chọi gà vậy."

Chọi gà?

Anh không nói còn tốt, nhắc tới Lâm Nghiên Thu liền tức giận ghen tuông, cô ngẩng mặt lên nói: "Anh là họa thủy hả? Đi đến đâu cũng thu hút hoa đào, nhìn không ra cái kia ai thích anh a."

"Đừng nói lung tung." Trình Gia Thuật quát một tiếng, vội vàng nhìn trái nhìn phải, thấy không có người mới nghiêm túc nói: "Cái gì có thích hay không, tôi không biết, em bớt chụp mũ lên đầu tôi đi"

Nói tới đây, anh quay mặt ra chỗ khác lẩm bẩm: “Tôi thích ai, trong lòng em còn không rõ ràng sao?” Hình như trong giọng nói còn lộ ra chút ủy khuất thì phải.

"Tôi thích ai, trong lòng em còn không rõ ràng sao?”

Lúc Trình Gia Thuật nói những lời này, cơ bắp trên lưng căng cứng lại, đôi môi mỏng mím chặt, trong giọng nói lộ ra chút ủy khuất khó phát hiện.

Lâm Nghiên Thu đứng bên cạnh suýt nữa bật cười.

Trình Gia Thuật là ai, anh ấy là một thẳng nam chính hiệu nha.

Không mở miệng nói thì thôi, nếu mở miệng sẽ khiến người khác bị nghẹn chết, có thể nghe anh nói hai chữ thích đã không dễ dàng gì.

Nếu đổi thành cô gái khác chỉ sợ đã sớm đỏ mặt xấu hổ rồi.

Nhưng đối tượng anh ấy thích là Lâm Nghiên Thu, một đại mỹ nhân không bao giờ thiếu người theo đuổi, cô cũng từng sống trong cuộc sống hiện đại thoải mái tùy ý nói những lời yêu đương nên nếu không có tính kiên định, thì sớm đã bị mấy lời đường mật của đám móng heo lớn khác câu dẫn đi rồi, nào còn đến phiên người đàn ông này a.

Bàn tay nhỏ bé của cô vỗ lên cánh tay gân thịt cường tráng của Trình Gia Thuật, sắc mặt không thay đổi nói: "Ừm, tôi biết rồi, đồng chí Trình Gia Thuật nhưng mà cách mạng vẫn chưa thành công, thế hệ của anh vẫn còn phải cố gắng nha!"

Trình Gia Thuật: "..." Chỉ thế thôi à?

Cái gì mà cách mạng vẫn chưa thành công, cô còn dám ngụy biện nhiều như vậy!

Sắc mặt Trình Gia Thuật đen kịt nhìn chằm chằm cô không nói lời nào, anh thật sự không biết làm gì hơn, cuối cùng chỉ có thể bực bội nắm bàn tay nhỏ bé của Lâm Nghiên Thu đang khoác lên cánh tay mình bỏ xuống rồi xoay người lại, hai tay chống nạnh đưa bóng lưng hờn dỗi cho cô, để cho cô tự mình cảm nhận nó.