Đứa nhỏ này cũng không phải không phân rõ đúng sai, biết mình sai ở đâu, làm sai cái gì, nhưng chuyện này do nó làm giờ còn kêu ca cái gì“Được rồi, thím không đánh mầy nhưng cũng phải nhớ kỹ bài học ngày hôm nay, mầy khi dễ người khác thế nào thì hôm nay nếm thử cảm giác này một lần đi”.“Là sao?”Vệ Mạnh Hỉ nháy mắt với Vệ Đông, thật mau Vệ Đông hiểu ý kéo quần xuống “Không phải mầy muốn cho Nhị Đản uống nước tiểu sao, hôm nay mầy cũng nếm thử đi”.Vệ Đông lay hoay trong chốc lát rồi cười hì hì đưa lọ nước tiểu qua “Uống đi”.Vệ Hồng cái loa nhỏ cùng mấy đứa còn lại kêu to lên “Tới đây nhìn một chút đi, ngàn vạn lần không thể bỏ lỡ cơ hội này, đến xem Thiết Trụ đại gia biểu diễn màn uống nước tiểu đi, tới đây..
tới đây”.Loại sự tình náo nhiệt thế này làm gì có đứa nhỏ nào bỏ không biết đứa nào cầm đầu hô lên khiến cho một đám còn lại cũng hào hứng hô theo “Uống một ngụm, uống một ngụm, gió đông thổi lên, có gan uống nước tiểu ai sợ ai”.Thiết Trụ: “.................” Vô cùng nhục nhã mà“Ta muốn đi nói với bà nội, làm bà nội đánh chết ngươi!”“Nha, vừa rồi không phải nhận sai sao, xem ra mầy vẫn chưa biết lỗi”.
Vừa rồi tên tiểu tử này giả bộ đi, lúc này mới là gương mặt thật của lắm tên tiểu tử này, nguyên lai muốn không bị đánh nên giả bộ nhận sai, còn bây giờ thì không tâm phục khẩu phải cô khoe khoang Vệ Đông, nếu nó không sai thì có đánh chết cũng không nhận, còn nó thật sự sai thì còn biết nhận lỗi và sữa Mạnh Hỉ cầm lọ gọi là nước tiểu nhưng thật chất là pha nước cùng đất sét vàng rồi chỉ vào quần áo trên người Nhị Đản: “Mầy biết quân trang màu xanh lục này có ý nghĩa thế nào không? Là ba Nhị Đản dùng sinh mạng cùng máu của mình để đem về, ba Nhị Đản là người chính nghĩa, là anh hùng giải phóng quân đi bảo vệ an toàn cho quốc gia, nhờ có những người giải phóng quân như ba của Nhị Đản mới có đất nước như hôm nay?”“Ngươi, Thiết Ngưu, hiện tại đừng nói đi học thì còn ở nhà địa chủ chăn trâu, không chỉ chăn trâu còn bị người ta dùng roi sắt đánh ngươi, đánh đến khi máu me đầy người”.“Còn Thiết Trụ, nếu không có ba Nhị Đản thì hiện tại mầy chính là một đứa cô nhi, không nơi nương tựa ở đâu đó ăn cát uống nước tiểu.
Quay về hỏi ông ngoại mầy một chút nếu không có giải phóng quân thì hiện tại bọn họ còn đổ nước tiểu cho địa chủ chứ không phải ăn bát sắt ở cung tiêu xã, bọn họ xứng sao?”Giọng Vệ Mạnh Hỉ thanh thúy hùng hồn, lúc này còn đặc biệt ngân cao ngữ điệu, câu chữ rõ ràng đến mọi người đều nghe lời này làm bọn nhỏ trầm mặc, nhớ lại những lần đại hội lại nghe nói địa chủ đã bóc lột nông dân thế nào, đem bọn họ giống như heo chó, trâu ngựa.
Mỗi lần nghe ông bà cùng ba mẹ bọn họ kể lại còn hận đến nghiến răng.“Mọi người sống quá ngày lành mới không bao lâu liền bắt đầu trở mặt à? Có câu uống nước không quên người đào giếng, các ngươi thế này gọi là vong ân, phản bội đấy!”.Vệ Mạnh Hỉ cẩn thận vỗ đi tro bụi trên quần sao Nhị Đản rồi vuốt ve huy hiệu màu đỏ “Huy hiệu này chính là giống như máu của các chiến sĩ cách mạng, các ngươi làm dơ huy hiệu chính là có lỗi với chiến sĩ cách mạng, chính là phản bội cách mạng.
Các ngươi có phải hay không muốn như vậy?”“Không phải!” Một đám đứa nhỏ hô to lên, mang danh phản bội này rất mất mặt nha, xấu mặt tổ tông mười tám đời.“Được, nhớ kỹ hôm nay, các ngươi về sau ai khi dễ Nhị Đản chính là phản đồ, ai là phản đồ chính là phản bội cách mạng, nếu có người như vậy thì làm sao?”“Đả đảo!” tình cảm yêu nước của bọn nhỏ dâng trào, hung tợn nhìn Thiết Trụ, trong phim điện ảnh có chiếu cảnh phản đồ bị súng với những đứa nhỏ gầy gầy như khỉ ở trong thôn thì Thiết Trụ ngược lại được ăn uống no say giống con nhà địa chủ hơn, này không phải phản đồ sao?Hơn nữa còn xúi giục bọn nó đi khi dễ cô nhi con liệt sĩ khiến cho nhân cách của họ cũng bị vạ lây, nó không phải phản đồ thì còn là ai nữa chứ?Vốn dĩ vẫn còn hung dữ Thiết Trụ bị phản ứng của đồng bọn làm cho cứng người.
Tiểu hài tử không giống người lớn, sợ pháp luật, sợ cảnh sát, sợ chết nữa.
Sợ không có ai theo chân mình chơi, không có tiểu đồng bọn cùng nhau, giống như chuột chạy qua đường bị mọi người đánh..