Thập Niên 80 Dưỡng Con Trai Phản Diện Thành Bé Ngoan

Chương 11: Chương 11






Nước mắt Bán Hạ rơi xuống, ngồi xổm trên bậc thang che miệng khóc nức nở đến mức toàn thân run rẩy, may mà lúc này đa số người sống trong khu tập thể đều đang đi làm nên không ai thấy, nếu không kiểu gì cũng có người tới hỏi.



Sau khi khóc xong, Bán Hạ lau khô nước mắt rồi đứng dậy, nét mặt kiên định, hiện giờ không gì quan trọng bằng con trai cô.



Mọi người trong phòng cô của cô đều đã đi làm, không có ai ở lại.



Bán Hạ đặt những đồ mới mua lên thớt nấu ăn ngoài cửa, chào hỏi với bà Cư hàng xóm bên cạnh rồi rời đi.



Đợi đến khi cô lại nhìn ra ngoài thì Thạch Đông Thanh đã không còn đứng đó, xem ra đã đi rồi.



Bán Hạ vẫn đợi thêm một lúc mới xuống dưới, xuống đến nơi nhìn xung quanh không thấy Thạch Đông Thanh mới chắc chắn anh ta đã rời khỏi đây.





Bây giờ, cô muốn đi tìm con của mình!“Đồng chí ơi, xin hỏi có vé đến thành phố Thương Đài không?”Nhân viên bán vé ở trong cửa sổ cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Chuyến tàu có thể đến thành phố Thương Đài mỗi ngày chỉ có một chuyến vào buổi sáng, có cần vé ngày mai không?”Bán Hạ siết chặt bàn tay cầm tiền, phải rồi, người đến bế con cô đi chắc chắn chính là chuyến xe kia.



Lòng Bán Hạ như lửa đốt, cô đâu thể chờ đến ngày mai được.



“Đồng chí à, anh biết còn chỗ nào có tàu hỏa đến thành phố Thương Đài không? Xe khách cũng được.



”Nhân viên bán vé ngẩng đầu lên nhìn cô, chậm rãi trả lời: “Ga tàu hỏa trong thành phố có, một ngày có mấy chuyến, chín giờ tối cũng vẫn còn một chuyến.



Xe khách thì chắc không có, thành phố Thương Đài cách chỗ này của chúng ta cũng không gần, ngồi tàu hỏa cũng phải mất ba ngày hai đêm mới đến được.




”Bán Hạ vội vàng nói: “Vậy tôi mua vé vào trong thành phố trước.



”Nhân viên bán vé xé một tấm vé đưa cho cô: “Hai đồng sáu.



”Bán Hạ đưa tiền, cầm vé cẩn thận nhìn, chuyến 320, thời gian là! Cô chưa kịp nhìn rõ, nhân viên bán vé đã hối thúc: “Cô mau đi đi, tàu hỏa vào trạm rồi.



”Bán Hạ cũng nghe thấy tiếng “xình xịch xình xịch” phát ra lúc tàu hỏa vận hành.



“Cảm ơn đồng chí.



” Bán Hạ nói cảm ơn xông thì vội vàng chạy đến chỗ soát vé.




Nhà ga của huyện bọn họ là một nhà ga nhỏ, nhỏ đến mức nào?Một nhà ga có ba gian.



Một gian trong đó chính là chỗ bán vé cộng cổng soát vé, đi qua cửa soát vé ra sau nhà, cũng chính là ga tàu hỏa.



Trong nhà ga như vậy, những người không mua vé mà trèo lên tàu cũng rất nhiều, nhà ga hoàn toàn không ngăn được, không biết những người đó chui từ đâu vào sân ga trèo lên tàu rồi.



Bán Hạ nhìn thấy mấy người ở đường sắt đối diện chạy qua bên này, tàu hỏa vừa dừng lại, bọn họ lập tức chui qua gầm tàu rất cao kia, giành lên tàu trước mặt Bán Hạ, có người còn va phải cô.



Bán Hạ cũng vội vàng lên tàu, trên tàu không có nhiều người nên cô tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.




Sau khi tàu hỏa chạy được mười phút, có mấy người chen vào nhà vệ sinh.



Bán Hạ nhìn ra ngoài cửa sổ, không có lòng dạ để ý đến những thứ khác, sữa đầy đến nỗi ngực cô phát đau, bây giờ Tiểu Thạch Đầu có uống sữa không? Người bế thằng bé đi sẽ chăm sóc tốt cho thằng bé không?Tiểu Thạch Đầu đói bụng thì sẽ hừ hừ, người bế đứa nhỏ đi có thể hiểu không?“Đồng chí? Đồng chí, kiểm tra vé.



” Nhân viên tàu gọi hai tiếng, Bán Hạ mới hoàn hồn lại.





Cô đưa tay vào trong túi mò mẫn, không có, lại nhanh chóng đổi sang bên kia.



“Tôi, vé của tôi mất rồi.



” Bán Hạn vội vàng la lên, rõ ràng cô đã thuận tay nhét tấm vé vào túi áo bên phải rồi mà.



Nhân viên trên tàu khoanh tay trước ngực, trên mặt không có biểu cảm gì, giống như đã quen với việc này từ lâu rồi: “Tôi nói đồng chí này, cô cũng đừng viện cớ nữa, nói xem cô đi đâu? Mau chóng mua vé bổ sung đi!”Bán Hạ vội trả lời: “Tôi thật sự đã mua vé rồi, tôi vốn muốn đến thành phố Thương Đài, không có tàu hỏa đến thành phố Thương Đài nên mới mua vé vào trong thành phố, muốn đổi vé trong thành phố.



Đồng chí à, tôi! ”Nhân viên tàu khoát tay cắt ngang lời cô: “Đừng nói những điều này, tôi chỉ xem vé thôi.



.