Thập Niên 80: Con Đường Mỹ Thực

Chương 72




"Mẹ, cái TV màu này đến từ đâu vậy?" Trịnh Châu hỏi, đè nén bất mãn trong lòng.

"Cái này ta tự mua." Quý Á Trân vẫn dùng cách giải thích như trước.

Nhưng làm sao Trịnh Châu có thể tin được? Bà thường đến các cửa hàng bách hóa và biết rất rõ giá TV màu đắt bao nhiêu, làm sao có thể được giảm giá 300 tệ? Bà chắc chắn cái TV này hoàn toàn không phải do bà cụ mua mà là do chị gái bà là Trịnh Bình tặng. Bà đã từng đến 'Xương Cốt Vương' nên biết việc kinh doanh của cửa tiệm rất phát đạt.

Bà nhận định Trịnh Bình chỉ vì cố tình che giấu để không ai biết bà ấy có tiền mà thôi!

Tuy nhiên, bà sẽ không giải thích chuyện này, miễn cho mọi người sẽ chuyển sự chú ý sang Trịnh Bình.

Có cái TV màu, mọi người đều cảm thấy rất mới lạ không thôi. Họ cùng nhau ngồi trước TV, xem Gala Lễ hội mùa xuân và thưởng thức một bữa tối ngon lành, chỉ có Trịnh Bình và Ngô Bảo Như hai người không có cảm giác yên lòng.

"Năm nay Trịnh Thuần thi đại học phải không?" Sau bữa tối, khi mọi người tiếp tục ngồi trò chuyện, chị dâu Quý thản nhiên nhắc đến.

Đúng vậy, Thuần Thuần của chúng tôi đặc biệt không chịu thua kém! Kỳ thi cuối kỳ lần này đã đạt được hơn 470 điểm!" Ngô Bảo Như rất cao hứng khi có người nhắc đến con trai mình, có chút tự hào nói.

"Ồ, điểm trên 470 khá cao, tôi nghe nói điểm chuẩn của sinh viên đại học Ngoại ngữ năm ngoái chỉ là 460, có vẻ như Trịnh Thuần chắc chắn sẽ không có vấn đề trong kỳ thi tuyển sinh đại học lần này." Chị dâu Quý đương nhiên nể tình khen ngợi một câu.

"Kia là đương nhiên." Nụ cười trên mặt Ngô Bảo Như đột nhiên trở nên lớn hơn.

Hứa Cẩm Vi nhướng mày, nếu cô nhớ không lầm thì hình như Trịnh Thuần là học môn khoa học? Điểm tuyệt đối môn khoa học là 710 và điểm thi trên 470 không được coi là cao chút nào phải không? Hơn nữa, kỳ thi cuối kỳ không phải là kỳ thi thử. Độ khó của các câu hỏi hoàn toàn khác với kỳ thi tuyển sinh đại học, lần này thi được 470 cũng không có nghĩa là có thể đạt được 470 trong kỳ thi tuyển sinh đại học.

Bất quá cô cũng không phải là người không thức thời như vậy, cô vẫn biết mình nên nói gì và không nên nói gì. Dù sao cô cũng không có tình cảm với người được gọi là anh trai này, điểm thi đại học của anh ta cũng không liên quan gì đến cô.

"Vi Vi, sau này em dự định chọn môn nghệ thuật hay khoa học, như thế nào a?"

Để Hứa Cẩm Vi không ngờ tới là Lục Lâm Lâm lại chủ động nói chuyện với cô.

"Tôi sẽ chọn khoa học." Hứa Cẩm Vi cũng không giấu giếm gì cả, trả lời thẳng thắn.

"Chị dự định chọn môn nghệ thuật tự do, điểm vật lý và sinh học của chị không tốt lắm.

"Ừ, vì phải chọn lớp nên tất nhiên phải chọn môn mình giỏi."

Thành tích học tập của Lục Lâm Lâm ở lớp 2 năm nhất được coi là tốt, nhưng so với Hứa Cẩm Vi, một học thần, cô còn kém xa. Hiện giờ, Hứa Cẩm Vi trong trường học ngày càng trở nên chói sáng, cô cảm thấy Hứa Cẩm Vi hoàn toàn khác với đứa em họ ngày xưa luôn theo sau cô.

"Nếu chị có vấn đề không biết, chị có thể đến hỏi em được không?" Lục Lâm Lâm có chút thấp thỏm mà nhìn Hứa Cẩm Vi.

"Có thể, bình thường sau bữa trưa tôi sẽ ở trong phòng học." Hứa Cẩm Vi đối với nữ chính Lục Lâm Lâm không có ác cảm gì, giải đáp vấn đề đối với cô mà nói chỉ là chuyện nhỏ, vẫn là nhìn phần tình cảm thân thích cũng nguyện ý giúp đỡ cô ấy một chút.

"Cảm ơn......"

Hai người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng tách ra mà không nói được lời nào. Hứa Cẩm Vi biết Lục Lâm Lâm cố tình muốn hàn gắn mối quan hệ với cô, nhưng tính cách của cô hoàn toàn khác với Hứa Cẩm Vi ban đầu, cô không có tình cảm sâu sắc và ỷ lại vào Lục Lâm Lâm, huống chi Lục Lâm Lâm còn có Trịnh Châu một người mẹ như vậy, cho nên cô cùng Lục Lâm Lâm đã định trước số phận không thể trở thành bạn bè được, vì vậy tốt hơn hết hãy duy trì mối quan hệ như một người thân thích và một người bạn học.

Gần chín giờ, mọi người tạm biệt nhau và ra về.

Không ngờ cuối cùng trước khi rời đi, Ngô Bảo Như vẫn trơ tráo đến gặp Quý Á Trân và xin cái TV đen trắng đã lỗi thời của bà cụ.

Nếu không phải vì con trai và cháu trai của mình, Quý Á Trân thực sự muốn đuổi người phụ nữ này ra ngoài. Khi hai vợ chồng bọn họ mới kết hôn, cũng không nhận ra Ngô Bảo Như là một người keo kiệt như vậy. Hai vợ chồng đều làm công nhân viên trong nhà máy, thu nhập của gia đình cũng không tệ. Sống như thế nào mà luôn đặt tiền ở trong mắt?

May mắn, Trịnh Đạt cũng biết vợ của mình làm như vậy là không đúng nên đã lén đưa cho bà cụ năm mươi tệ, điều này cuối cùng cũng khiến bà cụ được an ủi phần nào.

Trịnh Thuần tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học vào tháng 7 năm nay. Ngày thi là ngày 7, 8, 9 ba ngày này. Vì chuyện này mà Trịnh Đạt và Ngô Bảo Như đã đặc biệt xin nghỉ ở nhà máy vài ngày và đến thành phố để cùng đi hỗ trợ con trai. Trường thi của anh ta ở trường trung học trực thuộc thứ hai của Đại học Sư phạm ở quận Dương Phổ, cách nhà Quý Á Trân khoảng một giờ đồng hồ. Vì sợ đi qua lại sẽ tốn quá nhiều thời gian và tiêu tốn sức lực của Trịnh Thuần nên hai vợ chồng Trịnh Đạt cắn răng quyết định đến thuê một căn phòng ở gần trường thi, điều đó giúp anh ta đỡ phải đi lại.

Để giúp cháu trai lớn của bà làm bài thi tốt hơn, Quý Á Trân mỗi ngày đều hầm súp cá ở nhà và gửi đến nhà khách để cháu có thể bồi bổ sức khỏe.

Là trưởng bối của Trịnh Thuần, Trịnh Bình nhìn chung cũng phải bày tỏ tấm lòng, cũng gửi bữa ăn cho anh ta hai lần.

Sau khi kết thúc kỳ thi, Trịnh Thuần cảm thấy tự hào về bản thân, anh ta xin ba mẹ 20 tệ, liền cùng các bạn cùng lớp đến một tỉnh lân cận dạo chơi.

Ngô Bảo Như mỗi lần gặp người đều khen ngợi con trai mình, quả thật như muốn đem người khen đến tận trời xanh.

Tuy nhiên, cuối cùng kết quả của Trịnh Thuần lại rất không như ý, anh ta chỉ thi được 442 điểm, điểm số đại học chính quy cho môn khoa học là 477 điểm, trọng điểm chính là 505 điểm, điểm chính quy cho môn nghệ thuật tự do là 460 điểm và điểm ngoại ngữ là 484 điểm, kém hơn 30 điểm so với điểm chính quy đại học.

Lúc này, nguyên tắc thi tuyển sinh đại học là điền đơn đăng ký trước, sau đó làm bài thi. Trịnh Thuần không biết liệu mình có hiểu lầm gì về trình độ học vấn của mình hay không, anh ta không điền vào bất kỳ trường cao đẳng nghề nào, chỉ điền có ba trường đại học trong thành phố, anh ta có vẻ chắc chắn rằng mình có thể vượt qua kỳ thi.

Kết quả là anh ta cao không thành thấp không đến, không thể học được bất cứ cái gì. Lựa chọn duy nhất trước mắt anh ta dường như là học lại. Nhưng việc học lại tốn tiền và mất thời gian, tương đương với một năm cuối cấp ba đầy khó khăn, làm sao Ngô Bảo Như có thể bằng lòng để đứa con trai quý giá của mình phải chịu cuộc sống vất vả như vậy?

Không biết bà ta nghe được tin trường đại học mở rộng tuyển sinh ở đâu nên vội chạy đến nhờ Trịnh Bình giúp đỡ.

"Chị dâu, sao chị lại đến đây?" Khi nhìn thấy Ngô Bảo Như xuất hiện trước cửa tiệm 'Xương Cốt Vương' Trịnh Bình không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Ôi, A Bình, cửa tiệm của cô kinh doanh ngày càng lớn a." Nhìn thấy cửa tiệm 'Xương Cốt Vương' được mở rộng, trong mắt Ngô Bảo Như tràn đầy ghen tị, bà ta không giấu được giấm chua trong giọng nói của mình: "Lúc trước cô còn nói việc kinh doanh không dễ dàng, không chịu mang anh trai cô đi cùng, nếu không anh ấy đã kiếm được tiền từ lâu rồi."

Ở tầng dưới khó nói chuyện nên Trịnh Bình dẫn Ngô Bảo Như lên phòng riêng trên tầng hai, bà không dám đưa người về nhà nơi họ ở, kẻo bị nói lời soi mói khi nhìn thấy TV màu, tủ lạnh, v.v., nhưng bà không ngờ bà ta vẫn đang suy nghĩ về sự việc trong dịp Tết Nguyên đán năm ngoái.

"Chị dâu, chị đang nói cái gì vậy? Cửa tiệm của tôi chỉ là một cửa tiệm nhìn bề ngoài thôi, chi phí cho hơn chục nhân viên trong cửa tiệm không hề nhỏ, còn có tiền thuê nhà, điện nước, cũng chính là miễn cưỡng kiếm đủ tiền sinh hoạt mà thôi." Trịnh Bình vội vàng khóc than, bà biết rất rõ tính tình của chị dâu được đà lấn tới, cũng không dám để bà ta biết mình có tiền.

Ngô Bảo Như không để ý nhiều đến chuyện này, quay đầu nói: "A Bình, cô còn liên lạc với Hứa Quân không? Cậu ấy là giáo viên đại học, có thể giúp chúng tôi giải quyết vấn đề đến trường cho Thuần Thuần được không? Cô thấy đó, điểm số của nó thực sự không quá xa so với điểm chuẩn, giúp đỡ một chút, có thể mở rộng hạn ngạch tuyển sinh không?"

Vẻ mặt của Trịnh Bình đột nhiên cứng đờ, bà chỉ có thể nói: "Tôi và anh ấy chưa từng liên lạc gì kể từ khi ly hôn."

"Ôi, một ngày vợ chồng trăm ngày ân, chia tay rồi vẫn có thể làm bạn mà. Vì cháu của cô, cô có thể giúp tôi đến gặp cậu ấy nói chuyện được không?"

"Mợ, chuyện này hỏi mẹ con cũng vô ích thôi, nhất định phải hỏi dì của con a." Khi Hứa Cẩm Vi nhìn thấy Ngô Bảo Như ở tầng dưới, cô biết chắc chắn không có chuyện gì tốt nên nhanh chóng đi theo, vừa kịp nghe tiếng bọn họ nói chuyện. Cuộc trò chuyện lọt vào tai cô, những lời Ngô Bảo Như vừa nói, gần như khiến cô bật cười vì tức giận.

"Tìm Trịnh Châu? Tìm cô ấy có ích gì?"

"Lần trước dì con đến gặp mẹ con vì con trai một đối tác của dượng con. Bà cũng muốn mẹ con giúp lấy chỉ tiêu, nhưng mẹ con không có năng lực như vậy. Cuối cùng, dì con đã tự mình giải quyết vấn đề. Con nghĩ mợ nên hỏi dì ấy, càng đáng tin hơn. " Ngô Bảo Như và Trịnh Châu thực sự là cùng loại với nhau, Hứa Cẩm Vi cảm thấy không có vấn đề gì khi ném rắc rối cho Trịnh Châu.

Dù sao, theo diễn biến của cốt truyện, nếu Trịnh Bình và Hứa Quân không ly hôn thì Trịnh Thuần cuối cùng cũng có được chỉ tiêu tuyển sinh mở rộng thông qua mối quan hệ của Hứa Quân. Nếu Trịnh Châu bên kia có thể giải quyết chuyện như thế thì chuyện của Trịnh Thuần chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

"Thật sao?" Ngô Bảo Như nghi ngờ hỏi.

"Đương nhiên là sự thật, nếu không thì dì con làm sao biết được chuyện mẹ con ly hôn?"

"A Bình, Vi Vi nói có phải là sự thật không?" Ngô Bảo Như lại nhìn về phía Trịnh Bình, bà vẫn tin tưởng tính cách của Trịnh Bình, biết bà ấy sẽ không lừa mình.

 

"Đúng là sự thật." Trịnh Bình nghiêm túc trả lời.

Ngô Bảo Như nghiêm túc suy nghĩ, nhận ra Lục Cao Hoa làm ăn lớn, có quen biết nhiều người hơn nên có thể sẽ giải quyết được vấn đề học tập của Trịnh Thuần, vì thế bà ta nói: "Được rồi, vậy tôi sẽ đi tìm A Châu hỏi một chút."

Ngô Bảo Như lập tức vội vã đến nhà Trịnh Châu, Hứa Cẩm Vi cũng không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo, cô chỉ biết cuối cùng Trịnh Thuần đã vào được một trường đại học bình thường như anh ta mong muốn, có lẽ là nhờ sự giúp đỡ của Lục Cao Hoa. Nhưng Ngô Bảo Như và Trịnh Châu đã cãi nhau rất khó chịu, sau vài lần gặp nhau, mắt không phải mắt và mũi không phải mũi.

Nhưng Hứa Cẩm Vi không quan tâm, hai người này dù có nháo đến không thoải mái cũng không có việc gì, chỉ cần không gây tai họa đến gia đình mình là được.