Thập Niên 80: Con Đường Mỹ Thực

Chương 7




Ngày hôm sau, bởi vì hôm qua đã chuẩn bị nguyên liệu xong, cho nên Trịnh Bình rốt cuộc cũng có thể thoải mái ngủ một giấc ngon lành.

Bữa ăn sáng chính là bánh khoai tây sợi, sau khi được chiên qua dầu lập tức tỏa ra một cỗ mùi thơm khó có thể dùng lời để diễn tả được, lúc vớt ra khỏi chảo dầu, bánh khoai tây sợi có màu vàng ươm, nhìn hết sức ngon miệng. Rắc lên bên trên là một ít muối và tiêu bột, ăn vừa xốp vừa giòn, nhưng mà ăn đến bên trong lại mềm nhũn, cảm giác ngoài giòn trong mềm như vậy quả thực vô cùng ngon, khiến cho tâm trạng của người ta cũng trở nên tốt hơn.

Đến cả Hứa Quân cũng không nhịn được khen mấy câu, còn bảo Trịnh Bình chiên cho ông ta thêm hai cái mang tới đơn vị ăn.

Hứa Cẩm Vi ở trong lòng liếc mắt, đúng là đồ đàn ông cặn bã thích lợi dụng người khác.

Sở dĩ những chiếc bánh khoai tây sợ này có mùi vị ngon như vậy, thật ra đều phải kể đến công của Hứa Cẩm Vi dùng sức mạnh dị năng ngưng tụ ra nước. Phải biết dị năng của cô đã đạt đến cấp chín, nước được ngưng tụ ra sớm đã không phải là nước thông thường, không chỉ loại bỏ được tác dụng của độc tố mà có thể tăng tốc độ khép lại của vết thương. Kiếp trước ở trong căn cứ cô dựa hết vào việc bán nước mà áo cơm không lo. Hiện giờ dùng dị năng ngưng tụ ra nước để ngâm nguyên liệu nấu ăn, đương nhiên có thể tăng chất lượng của chúng. Tin tưởng những khách hàng tới mua bánh khoai tây sợi nhất định sẽ bị những chiếc bánh ngon này chinh phục.

Hứa Cẩm Vi thuận tiện còn đổi toàn bộ nước trong nhà bếp thành nước dị năng, phòng bếp nhà cô là dùng tấm ván chia ra cho nên cũng không có vòi nước, dùng nước còn phải đi nhà vệ sinh gánh về, cho nên dứt khoát đặt một thùng nước ở phòng bếp, đỡ phải đi qua đi lại lấy nước, hôm nay vừa vặn thuận lợi cho cô treo đầu dê bán thịt chó.

Đây cũng là biện pháp Hứa Cẩm Vi ngày hôm qua suy nghĩ một đêm nghĩ ra được, cố gắng giảm bớt gánh nặng của Trịnh Bình, từ từ cải thiện điều kiện gia đình, thuận tiện dùng nước dị năng giúp bà điều chỉnh thân thể, sau đó lại nghĩ biện pháp giải quyết người cha cặn bã kia.

Ăn cơm xong, Hứa Quân tự nhiên ra cửa đi làm, Hứa Cẩm Vi giúp Trịnh Bình khiêng từng thùng đồ lên xe ba bánh, sau đó cùng bà đi đến trường học.

Hứa Cẩm Vi vừa vào phòng học liền gặp được lớp trưởng Phan Lệ Văn đang thu bài tập, cô vội vàng lấy quyển bài tập đã viết xong từ trong cặp ra.

"Hứa Cẩm Vi, hôm nay cậu cùng Thái Hân trực nhật, nhớ sau mỗi tiết học thì lên lau bảng, sau khi tan học thì quét dọn phòng sạch sẽ." Lúc Phan Lệ Văn tới thu bài tập thuận tiện nhắc nhở Hứa Cẩm Vi một chút.

Trường học mỗi ngày đều sẽ sắp xếp học sinh trực nhật, hôm nay vừa vặn đến phiên cô.

Hứa Cẩm Vi gật đầu một cái, bày tỏ mình biết rồi, Phan Lệ Văn liền lại đi thông báo cho một học sinh trực nhật khác.

Thái Hân là một nam sinh có vẻ ngoài trắng noãn, ngồi trước mặt Hứa Cẩm Vi hai hàng, nhưng mà hiển nhiên cậu ta rất không thích cô, nghe thấy người phải cùng trực nhật với cậu ta là Hứa Cẩm Vi thì lập tức lộ ra biểu cảm ghét bỏ.

"Vậy cậu nói cho cậu ta, tiết học lẻ thì tớ lau, tiết học chẵn thì cậu ta lau!" Thái Hân không muốn nói chuyện với Hứa Cẩm Vi lấy một câu, còn muốn Phan Lệ Văn giúp cậu ta chuyển lời, nhưng thực tế chỗ ngồi của bọn họ chỉ cách nhau hai hàng, Hứa Cẩm Vi hoàn toàn có thể nghe được lời cậu ta nói rõ ràng.

Phan Lệ Văn có chút bất đắc dĩ nhìn về phía Hứa Cẩm Vi, ánh mắt mang theo chút xin lỗi.

"Được." Hứa Cẩm Vi nhàn nhạt đồng ý, lại cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Buổi trưa lúc ăn cơm, đám Lục Lâm Lâm nói tới mấy học sinh bị bắt hút thuốc lá ngày hôm qua.

"Ngày hôm qua lớp sáu có mấy học sinh bị bắt gặp hút thuốc lá, các cậu biết không?" Từ Giai Ny thích thám thính những tin tức bát quái này nhất, không kịp chờ đợi nhỏ giọng chia sẻ với đám bạn.

"Ừ, tớ cũng nghe nói, không chỉ có bị ghi lỗi mà còn bị kêu phụ huynh nữa." Khương Lệ gật đầu một cái.

"Nghe nói bị đánh rất thảm." Sau khi cải cách mở ra, quốc gia lại bắt đầu coi trọng xây dựng tri thức học tập, bởi vậy chuyện trẻ con mắc lỗi bị nhà trường mời phụ huynh sẽ cho rằng là vô cùng không vinh dự, ai cũng phải bị đánh một trận.

Lục Lâm Lâm đối với cái chuyện mấy học sinh kia hút thuốc không cảm thấy hứng thú, đôi mắt hạnh xinh đẹp của cô ấy một mực nhìn chằm chằm thức ăn trong hộp cơm của Hứa Cẩm Vi, "Vi Vi, chị có thể dùng một quả trứng kho đổi một ít khoai tây sợi của em không?"

"Có thể a." Hôm nay Hứa Cẩm Vi mang cơm trắng bình thường, nhưng thức ăn là ớt xanh xào khoai tây sợi, ớt xanh xanh lục kết hợp với khoai tây sợi màu vàng nhạt, phủ lên lớp cơm trắng một tầng thật dày, lấy đổi một quả trứng kho tuyệt đối là tính toán có lợi nhất.

Từ Giai Ny thấy mà đỏ mắt không dứt, hôm nay Lục Lâm Lâm mang cơm là đùi gà kho và trứng kho, cô ấy thích ăn gà nhất cho nên hôm nay không có ý chia thịt cho bọn họ, cô ta vốn định xin cô ấy nửa quả trứng kho để ăn một chút nào ngờ còn chưa mở miệng thì đã tiện nghi cho Hứa Cẩm Vi rồi. Từ Giai Ny nhìn về phía dưa góp trong chén mình, trong lòng buồn bực không thôi, Lục Lâm Lâm tuyệt đối sẽ không muốn lấy trứng kho đổi món ăn này của cô ta.

Lục Lâm Lâm hài lòng ăn ớt xanh xào khoai tây sợi, cảm thấy tay nghề dì cả cô ấy thật là quá tốt, khoai tây sợi này nhìn rõ ràng vô cùng bình thường nhưng ăn vào lại giòn tan mọng nước, còn mang chút vị cay của ớt xanh, hết sức hao cơm.

Hứa Cẩm Vi ăn trứng kho cũng vô cùng hài lòng, bây giờ cổ thân thể này của cô còn nhỏ, cần bổ sung một ít dinh dưỡng mới được.

Ít nhất về điểm này, cô nữ phụ độc ác lại cùng nữ chính đã đạt được sự hợp tác đôi bên cùng có lợi và thân thiện.

Buổi chiều sau khi tan học, Hứa Cẩm Vi tự giác ở lại quét dọn phòng học, nhưng mà nam sinh tên Thái Hân đó lại không biết chạy đi nơi nào, Hứa Cẩm Vi cũng không để ý, dù sao cô cũng không muốn làm việc chung với một người bài xích cô như vậy.

"A Xuyên! Đi thôi!" Đám Tôn Triêu Dương tới kêu Thẩm Lâm Xuyên cùng nhau về nhà.

Thẩm Lâm Xuyên tùy tiện thu dọn đồ đạc trên bàn một chút, nhét hết tất cả vào trong cặp sách rồi cùng đám Tôn Triêu Dương đi ra ngoài.

"Buổi tối đi khách sạn Quốc Doanh, tôi mời khách." Thẩm Lâm Xuyên nhàn nhạt nói.

"Được thôi!" Tôn Triêu Dương nghe vậy đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó lập tức đáp ứng, Trần Lập và Diêm Túc dĩ nhiên cũng không có dị nghị.

Chẳng qua là mấy người đi theo phía sau anh trao đổi ánh mắt với nhau, không khí tựa như dần dần ngưng trọng. Mấy người bọn họ chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, lần này là cố ý cùng Thẩm Lâm Xuyên chuyển trường, tự nhiên đều biết tình huống trong nhà Thẩm Lâm Xuyên, chuyển trường đến trường này mấy ngày, Thẩm Lâm Xuyên chưa có lần nào về nhà ăn cơm, làm bọn họ ít nhiều có chút lo lắng.

Diêm Túc là một người ít nói, trong lòng lo lắng cũng không nói ra miệng, Trần Lập là em họ ruột của Thẩm Lâm Xuyên, có mấy lời cũng không thích hợp nói, vì vậy nhiệm vụ này vẫn là rơi trên người Tôn Triêu Dương tính tình sáng sủa hơn lại vừa không có gì cố kỵ.

"A Xuyên à..."

"Ừm?" Thẩm Lâm Xuyên hơi nghiêng đầu, trong mắt mang theo một chút mệt mỏi không muốn người biết.

Tôn Triêu Dương lời vừa tới miệng không biết làm sao lại rẽ sang hướng khác, "Ha ha, cậu biết mấy người hút thuốc lá ngày hôm qua kia không? Chính là đám Ngô Khải lớp chúng ta đó, hai tiết trước lúc nghỉ giữa tiết, tớ có nghe bọn họ nói to nói nhỏ muốn đi chặn người lại đó."

Thẩm Lâm Xuyên thản nhiên đáp lại, cũng không quan tâm lắm.

"Hình như là tìm đến người đã tố cáo bọn họ, chuẩn bị đi đánh một trận..." Thấy Thẩm Lâm Xuyên không có hứng thú, Tôn Triêu Dương gãi gãi sau đầu, chuẩn bị dừng lại, lại thấy Thẩm Lâm Xuyên bỗng nhiên chuyển mắt, nhất thời ợ lên một tiếng, không nhịn được nói tiếp, "Hình như nói là cái người mập mạp lớp các cậu, cũng không biết cậu ta và Ngô Khải có cái gì đụng chạm, dù sao bọn họ nhận định là cậu ta tố cáo."

"Không phải cậu ta."

"Cái gì?" Tôn Triêu Dương sửng sốt một chút.

Liền nghe Thẩm Lâm Xuyên lại lặp lại: "Không phải cậu ta làm."

Không biết anh em tốt tại sao đột nhiên nói như vậy, nhưng nhìn ra cậu có hứng thú với chuyện này, Tôn Triêu Dương lại dùng sức lục soát trí nhớ trong đầu, sau đó lắc đầu nói: "Vậy chuyện này cũng thú vị đó chứ, cô gái mập nhỏ đó lần này gặp phải xui xẻo rồi. Cái này gọi là cái gì, tai bay vạ gió?"

Thẩm Lâm Xuyên nhất thời nhíu mi, "Bọn họ tính toán định làm gì?"

Tôn Triêu Dương vốn chỉ là tùy tiện tìm chuyện để nói một chút nghe vậy thì hơi sững sờ, độ chú ý của Thẩm Lâm Xuyên đối với chuyện này hiển nhiên vượt quá tưởng tượng của cậu ta, "Tớ cũng không biết, hình như là định chặn người ở trong một con hẻm nào đó gần trường để dạy dỗ một trận thì phải...?"

Thẩm Lâm Xuyên càng nhíu chặt mày hơn, mặc dù nói cậu vừa chuyển trường không tới mấy ngày nhưng đối với bạn học trong lớp vẫn có một chút ấn tượng đại khái, nhưng được gọi là "Mập mạp", "Cô gái mập nhỏ" có lẽ cũng chỉ có một người, cậu thậm chí đến tên đối phương cũng không nhớ, chỉ biết là nhân duyên của cô không tốt lắm, thường xuyên bị người mắng là "Con Mập", nhưng mà cô không hề tức giận, là một nữ sinh vô cùng bánh bao.

"Tớ trở về phòng học một chuyến." Thẩm Lâm Xuyên lãnh mặt nói xong, bước nhanh đi trở về, hôm nay là ngày nữ sinh kia ở lại quét dọn vệ sinh, bây giờ đi về nói không chừng còn có thể nhắc nhở cô một chút.

"Hả? Vì cái gì a?" Đám Tôn Triêu Dương không hiểu ra sao mà đuổi theo.

Nhưng mà Thẩm Lâm Xuyên cũng không giải thích, chạy một mạch trở về phòng học, nhưng phát hiện phòng học đã tắt đèn và khóa cửa rồi, tấm bảng đen được lau sạch sẻ, bàn ghế sắp xếp chỉnh tề, mặt đất cũng vô cùng sạch sẽ, không nghĩ tới nữ sinh kia nhìn vâng vâng dạ dạ vụng về, lại làm việc lanh lẹ như vậy.

Nhưng mà loại lanh lẹ này của cô bây giờ lại có thể hại cô.

"Đi, đi con ngõ gần trường học tìm một chút."

"A Xuyên à, cậu định làm cái gì thế?" Tôn Triêu Dương càng thêm không hiểu, không hiểu nổi cậu bạn này của mình rốt cuộc là định làm gì, cậu ấy không phải người luôn thích xen vào chuyện của người khác, làm sao lại để ý đến cô gái mập kia như vậy?

Thẩm Lâm Xuyên hít sâu một hơi, nói: "Đám người Ngô Khải kia là tôi tố cáo."

Đám Tôn Triêu Dương và Trần Lập nhất thời rõ ràng. Thẩm Lâm Xuyên khi còn bé bị kiểm tra ra tim có vấn đề nên được đưa đến nước ngoài làm phẫu thuật, bởi vì phẫu thuật kịp thời nên thân thể cũng không khác người bình thường, nhưng vẫn không ngửi được mùi của chất kích thích, nhất là mùi thuốc lá, cha của Thẩm Lâm Xuyên cũng phải cai thuốc. Đám người tìm đường chết này lại đi hút thuốc trong nhà vệ sinh, nếu không phải Thẩm Lâm Xuyên không ngửi được mùi thuốc lá thì nhất định sẽ đi vào đẩy người ra ngoài đánh một trận chứ không phải là đi tìm giáo viên tố cáo.

Lần này bọn họ coi như là biết Thẩm Lâm Xuyên tại sao lại nóng nảy như vậy, bọn Ngô Khải cho là cô gái mập nhỏ đó đã lén đi báo cáo, nếu như thật sự để cho cô gái mập nhỏ đó bị tổn thương gì thì Thẩm Lâm Xuyên nhất định sẽ vô cùng tự trách.

Con người này của cậu ấy, mặc dù không thích xen vào chuyện của người khác, nhìn tương đối lạnh lùng vô tình, nhưng trên thực tế lại rất có trách nhiệm, không liên quan đến cậu thì thôi, nhưng nếu như là nguyên nhân bởi vì cậu mà dính dấp vào người khác thì dù có liều mạng cũng phải bảo vệ được an toàn của đối phương. Nếu như hôm nay cô gái mập kia vì cậu mà bị oan, lại bị thương thì còn không biết Thẩm Lâm Xuyên sẽ tự trách như thế nào.

"Chúng ta chia nhau tìm đi." Sắc trời đã dần dần tối, kéo dài nữa càng khó tìm người hơn.

"Được."

Bốn người rất nhanh chia nhau đi tìm các con hẻm nhỏ gần trường.

Đối với những chuyện này Hứa Cẩm Vi không biết gì cả, sau khi quét dọn xong, cô đi nhà vệ sinh rửa tay rồi rời khỏi trường, vừa vặn cách xa đám người Thẩm Lâm Xuyên.

Cô đang đi về nhà bằng đường tắt, băng qua con hẻm nhỏ không tới hai trăm mét lại không ngờ đột nhiên bị người chặn lại.

"Lão đại! Chính là Con Mập chết tiệt này!" Ngô Khải cùng mấy nam sinh khác mặt đầy hung ác chặn đường Hứa Cẩm Vi.

"Các người muốn làm gì?" Hứa Cẩm Vi nhận ra người trước mặt, ánh mắt trầm trầm hỏi.

"A, bớt giả ngu! Mày dám tố cáo bọn tao còn hại bọn tao bị đánh một trận, thù này phải báo!" Mấy tên nhóc hung tợn mà xoa tay, nếu là đổi thành cô gái khác sợ rằng sớm đã bị dọa sợ khóc lóc nước mắt chảy dài, chỉ tiếc, người bọn họ gặp phải là Hứa Cẩm Vi...

Cô âm thầm quan sát hoàn cảnh chung quanh một chút, trời đã dần dần tối, người đi trên đường không nhiều, con hẻm nhỏ này có chút hẻo lánh, trong đường hẻm còn chất đống không ít đồ lặt vặt, ngược lại có thể che khuất.

Là nơi rất thích hợp để đánh người.

"Vậy cậu muốn trả thù thế nào?" Ánh mắt của Hứa Cẩm Vi rơi vào trên người Ngô Khải dẫn đầu, thanh âm vẫn nhàn nhạt.

Bị cô hỏi như vậy, Ngô Khải sững người ra, mấy người bọn họ vốn chỉ muốn cùng nhau hù dọa Con Mập chết tiệt này một chút, nhìn cô khóc lóc chảy nước mắt nước mũi, bọn họ liền thống khoái, dẫu sao cũng là nam sinh, chuyện đánh phụ nữ này bọn họ tự nhận là không làm được. Ai biết Hứa Cẩm Vi căn bản hành động không theo lẽ thường chứ?

"Đương nhiên là đánh mày một trận! Biết điều thì mau quỳ xuống nhận sai!" Một nam sinh gầy nhom khác bắt đầu dọa nạt.

"Quỳ xuống?" Hứa Cẩm Vi cười lạnh một tiếng, từ từ bỏ cặp xuống đất, hoạt động tay chân một chút. Mặc dù nói tố chất của thân thể mập mạp này và thân thể kiếp trước của cô không thể giống nhau, nhưng kiếp trước cô ở Mạt Thế lăn lộn mười mấy năm cũng tích lũy được kinh nghiệm chiến đấu, đủ để ứng phó với đám nhóc loai choai này rồi.

Thẩm Lâm Xuyên một đường tìm mấy cái hẻm nhỏ, nghe được tiếng vang bên này khá lớn, thậm chí còn có âm thanh vật nặng té trên tường rồi đập xuống mặt đất, nhất thời trong lòng giật mình, càng nhanh chóng chạy tới -- đám nam sinh này lại vô sỉ như vậy, ra tay với một cô gái nặng thế ư?

Anh lập tức từ đầu hẻm vọt vào giống như là một trận gió.

Dưới ánh hoàng hôn, bốn năm người đang khóc lóc nằm vặn vẹo trong con hẻm tối tăm, một bóng lưng có chút tròn trịa còn mặc đồng phục học sinh đứng trước mặt bọn họ, dưới ánh tà dương hiện ra mấy phần xơ xác tiêu điều. Cô nhặt lấy một cây gậy sắt to bằng cánh tay từ trong đống đổ nát gần đó, cũng không thấy dùng sức mà cây gậy kia đã lập tức cong lại.

Đám học sinh xấu nhất thời: "!!!"

Hứa Cẩm Vi đe dọa mấy học sinh xấu một cái, thấy bọn họ ai bị dọa sợ muốn tè ra quần, vứt bỏ gậy sắt, lạnh lùng nói: "Đừng để tôi thấy các người nữa, nếu không đừng trách tôi không khách khí."

Ngô Khải bị sợ lập tức lớn tiếng nói, "Chúng tôi sai rồi! Chúng tôi sai rồi! Chúng tôi hứa sau này sẽ đi vòng qua cậu!"

Thẩm Lâm Xuyên:????

Hứa Cẩm Vi lúc này mới lộ ra chút thần sắc hài lòng, khom người nhặt cặp sách vứt trên nền đất, kết quả vừa quay đầu đã nhìn thấy Thẩm Lâm Xuyên đang ngây người như phỗng đứng ở đầu hẻm.

"Cậu không nhìn thấy cái gì cả, biết chưa?"

Thấy Thẩm Lâm Xuyên sững sờ gật đầu, lúc này Hứa Cẩm Vi mới hài lòng xoay người rời đi, không quan tâm mình đã để lại bóng ma trong lòng đám người này như thế nào.

Trễ nãi lâu như vậy, có lẽ mẹ cô sẽ phải lo lắng.