Thập Niên 80: Con Đường Mỹ Thực

Chương 67




Có thể nói, lớp 1 năm nhất đã thể hiện rất xuất sắc trong đại hội thể thao lần này, bọn họ đã thực sự giành chức vô địch trong tất cả các hạng mục thi đấu và hoàn toàn xứng đáng đứng nhất toàn khối.

Đây là vinh dự chưa từng có trong lịch sử các giải thể thao học đường. Nhìn thấy người lớp 1 hò reo cổ vũ, những người ở lớp khác đau đến mức răng sắp rụng.

Quá đáng, chính là mấy học bá này, thành tích tốt, ngoại hình tốt còn chưa tính, hiện tại thể thao cũng đè đầu bọn họ, có còn để cho người khác sống nữa hay không!

Ngoài biểu ngữ tượng trưng cho vinh dự của lớp, nhà trường còn tặng cho lớp của họ 20 tệ như một phần thưởng học phí. Ngoài ra, các cá nhân đạt giải nhất ở mỗi hạng mục còn nhận được các phần thưởng như giấy chứng nhận, vở bài tập, bút bi.

Các học sinh lớp 1 năm nhất lần lượt lên sân khấu nhận phần thưởng của mình, dưới sân khấu tiếng vỗ tay vang dội, lòng bàn tay của các học sinh lớp 1 gần như đỏ bừng. Lần này Hứa Cẩm Vi và những người khác thật sự đã làm cho cả lớp được nở mày nở mặt, rốt cuộc bọn họ cũng nhận ra cảm giác vinh dự tập thể là gì.

Lớp 7 cũng đoạt giải nhưng khi Từ Giai Ny bước lên sân khấu, tiếng vỗ tay thưa thớt. Cô ta đã giành vị trí thứ hai ở hạng mục chạy 50 mét và chạy sức bền 800 mét, đây vốn là một điều đáng ăn mừng. Tuy nhiên, trong cuộc đua tiếp sức 400 mét, cô ta đã cố tình phạm lỗi và bị loại. Lớp 7 bị loại khỏi giải và bị cười nhạo vì không thua nổi. Điều này khiến các học sinh lớp 7 vô cùng xấu hổ và không còn tâm trạng để vỗ tay tán thưởng cô ta.

Rõ ràng là cô ta đang nhận giải thưởng, nhưng Từ Giai Ny lại cảm giác như thể mình đang bị xử tử công khai. Cô ta đã cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc của mình để không mất bình tĩnh.

Thầy Trương, chủ nhiệm lớp 1, hôm nay rất được chú ý, tâm tình đúng là xuân phong đắc ý, sau khi trở lại lớp, thầy ấy ngay lập tức tuyên bố sẽ tận dụng tốt nhất số tiền học phí này.

"Lần này chúng ta đạt được kết quả tốt như vậy không thể tách rời sự nỗ lực chung của cả lớp nên hôm nay chúng ta sẽ dùng tiền học phí để dùng bữa tại khách sạn quốc doanh!"

Vì hôm nay là ngày tổ chức đại hội thể thao của trường nên trường cho nghỉ học một ngày, đại hội thể thao kết thúc vào lúc 4h30 chiều, vẫn chưa đến giờ ăn cơm, vừa lúc có thể thừa dịp trong khách sạn quốc doanh không có nhiều người, nên đi ăn ngon một bữa.

"Tốt!!!"

Các học sinh bày tỏ sự phấn khích bằng những tràng pháo tay nồng nhiệt. Lớp của họ thực sự tự hào về đại hội thể thao lần này, bọn họ không chỉ giành được cờ thưởng mà còn có một bữa ăn hoành tráng không thể tuyệt vời hơn.

Mặc dù lúc này hai mươi tệ tương đối có giá trị, nhưng cả lớp có hơn bốn mươi người, chia đều cho mọi người cũng chỉ là năm hào, một chút cũng không đủ. Tuy nhiên, hoàn cảnh gia đình của thầy Trương cũng khá giả, thầy dự định sẽ tận dụng buổi thi đấu thể thao của trường này để cả lớp có cơ hội thắt chặt tình bạn, nên thầy tự nguyện xuất tiền túi để mọi người có được một bữa ăn ngon nhất.

Khách sạn quốc doanh lúc này vẫn là một địa điểm rất cao cấp, khi có nhiều học sinh cùng nhau vào khách sạn như vậy vẫn thu hút rất nhiều sự chú ý.

Thầy Trương bảo học sinh tìm chỗ ngồi trước, thầy đi lên phía trước gọi món, những món ăn rẻ tiền ở đây như trứng luộc trộn đậu hủ giá 2 hào một đĩa, còn cá kho thì giá 2,6 tệ một đĩa, có một phần lớn, một phần là đủ cho năm hoặc sáu người. Đối với một bàn mười người, gọi ba hoặc bốn món tương đối lớn là đủ. Cuối cùng, số tiền vượt quá một chút nên thầy ấy tự bỏ tiền túi ra trả, luôn đảm bảo mọi người đều có thời gian vui vẻ.

Sự thật đã chứng minh sự khổ tâm của thầy Trương không phải là vô ích. Mặc dù món ăn thầy gọi không phải là món cá hay thịt lớn nhưng là sự kết hợp giữa thịt và rau, khiến mọi người thưởng thức bữa ăn và không khí rất sôi động. Hiếm khi cả lớp cùng nhau ngồi ăn cơm, trò chuyện sôi nổi như thế này. Mọi người đều cảm thấy rất vui vẻ, mối quan hệ giữa họ cũng trở nên thân thiết hơn một cách vô hình.

Đây là bữa tiệc mừng đại hội thể thao của trường. Nhóm sáu người có đóng góp lớn nhất tự nhiên trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Họ vẫn còn là học sinh cấp ba, không thể uống rượu nên đã uống trà thay rượu, mọi người ở đây đều nâng ly mời tới mời lui, tận hứng nâng ly, sáu người bị cả lớp quay quanh một vòng, nước uống cho no căng bụng, Tôn Triều Dương thực sự nghi ngờ đây là âm mưu của mọi người để ăn nhiều đồ ăn hơn.

"Hứa Cẩm Vi, tôi có thể nói riêng với cậu mấy câu được không?"

Có lẽ bởi vì không khí quá náo nhiệt, một nam sinh không khỏi bị kích động, mới có dũng khí bắt chuyện cùng Hứa Cẩm Vi.

"Được." Dù sao hắn cũng là bạn cùng lớp nên Hứa Cẩm Vi vẫn cho hắn chút mặt mũi, trong khi những người khác vẫn vui vẻ, không ai chú ý đến động tĩnh bên này.

Hai người đi tới một góc có ít người hơn, nam sinh mặt đỏ bừng, ánh mắt chớp chớp, không dám ngước lên nhìn cô, dùng sức cắn răng, như muốn nói gì đó mà không dám nói ra. Hứa Cẩm Vi đều có chút hoài nghi liệu mình có bắt nạt hắn hay không, không nhịn được nên hỏi: "Cậu tìm tôi là có chuyện gì?"

Nam sinh lại lề mề trong chốc lát, thời điểm khi Hứa Cẩm Vi sắp mất kiên nhẫn. Vừa nhắm mắt lại, đập nồi dìm thuyền hỏi ra: "Cậu, cậu và Thẩm Lâm Xuyên... là đang hẹn hò sao?"

Hứa Cẩm Vi:???

Cô gần như bối rối trước câu hỏi này, hiện tại người bát quái còn muốn tìm chính chủ để chứng thực sao?

Hứa Cẩm Vi lắc đầu, "Không, chúng tôi chỉ là bạn bè thôi."

Nam sinh tựa hồ cả người đột nhiên sáng lên, lớn tiếng nói: "Vậy tôi, tôi muốn hỏi cậu cuối tuần có thời gian không, tôi có thể mời cậu đi xem phim được không?"

Khi nam sinh đang nói, cả cổ cậu ta đỏ bừng trông rất khẩn trương và ngây thơ.

Hứa Cẩm Vi nghe vậy sửng sốt, cô còn tưởng có gì đó không ổn, nhưng cô không ngờ nam sinh này lại đến tìm cô và muốn mời cô đi xem phim.

Sau khi xuyên qua, cô có quá nhiều việc phải bận rộn, hơn nữa thân thể còn nhỏ, cho nên cô chưa bao giờ cân nhắc đến khía cạnh này, sau khi cùng mấy người Thẩm Lâm Xuyên quen biết một thời gian dài, cô thậm chí còn vô thức tự coi mình thành con trai, có cảm giác tất cả con trai trên thế giới đều là anh em. Bây giờ vừa bị nói như thế, cô mới ý thức được, bây giờ bọn họ đã đến tuổi bắt đầu có mối tình đầu, mà bộ dáng chính mình hiện tại có lẽ... còn rất được hoan nghênh.

"Thật xin lỗi, tôi không có thời gian." Hứa Cẩm Vi vốn là người không thích dây dưa dài dòng, cho nên cô trực tiếp cự tuyệt đối phương, còn nói thêm: "Hiện tại tôi chỉ muốn tập trung vào việc học."

"Tôi hiểu được..." Nam sinh ánh mắt đột nhiên phai nhạt xuống, dùng sức nói: "Cám ơn cậu đã trả lời tôi, vậy... Chúc cậu học tập tiến bộ!"

Hai người nói chuyện xong, đang định quay về, nhưng Hứa Cẩm Vi vừa quay người lại, lại đụng phải Thẩm Lâm Xuyên không biết khi nào cũng đi tới.

Nam sinh nhìn thấy cậu, ánh mắt đảo qua hai người, không khỏi nắm chặt tay, cúi đầu nhanh chóng rời đi.

Hai người này xem ra là một đôi hoàn hảo... Hắn hiện tại vẫn là quá kém cỏi, có tư cách gì mà có thể chiếm được trái tim nữ thần từ tay Thẩm Lâm Xuyên!

"Cậu đến đây làm gì?" Hứa Cẩm Vi nhướng mày nhìn Thẩm Lâm Xuyên.

"Trần Lập và những người khác bảo tớ đến gọi cậu. Mọi người cũng sắp ăn xong rồi, chúng ta chuẩn bị rời đi." Thẩm Lâm Xuyên nở nụ cười có phần cứng ngắc.

"Được rồi, chúng ta đi thôi."Hứa Cẩm Vi đoán cậu đã nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi giữa cô và nam sinh, nhưng đó cũng không có gì quan trọng nên cô không để tâm chút nào.

Tuy nhiên, trong vài ngày tiếp theo, mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát.

Thông qua đại hội thể thao này, tất cả học sinh trong trường đều biết Hứa Cẩm Vi, nữ học thần lớp 1 năm nhất, không chỉ có thành tích học tập tốt, ngoại hình ưa nhìn mà còn rất giỏi thể thao, quả thật ưu tú đến không thể tưởng tượng được. Chẳng bao lâu, từ phạm vi nhỏ là hoa khôi của năm nhất thăng cấp được công nhận là hoa khôi của học đường trong trường trung học phổ thông Ngũ Trung.

Vẻ ngoài xinh đẹp của cô trong chiếc quần short ngắn tay trong các trận đấu thể thao, dường như đã ăn sâu vào trái tim của những nam sinh này, khiến họ ám ảnh và như con nai điên chạy loạn.

Cửa phòng học của lớp 1 năm nhất cũng náo nhiệt hơn bao giờ hết, lúc nào cũng có người thò đầu vào, ai cũng muốn được tận mắt nhìn thấy diện mạo thật của hoa khôi học đường.

Bàn học của Hứa Cẩm Vi mấy ngày liền đều tràn ngập các loại thư tình.

Các bạn lớp 1 còn nói giỡn trêu ghẹo, nói là muốn bảo vệ Hứa Cẩm Vi, tuyệt đối không để cho người khác nhúng chàm.

Bọn hắn đều cảm thấy Hứa Cẩm Vi và Thẩm Lâm Xuyên là một cặp, nên khi nhìn thấy có nam sinh đến tìm Hứa Cẩm Vi, liền chạy đi mật báo cho Thẩm Lâm Xuyên, Thẩm Lâm Xuyên lại xuất hiện đánh "uyên ương".

Nhưng ngăn chặn được trong trường học thì không thể ngăn chặn ở bên ngoài trường học.

Sau giờ học, có rất nhiều nam sinh cuối cấp đợi trước cổng trường, ai cũng bày tỏ tình cảm với cô hoặc ngỏ lời hẹn hò với cô. Mặc dù những nam sinh này đều bị Hứa Cẩm Vi từ chối không thương tiếc nhưng vẫn có người tới thử.

Không chỉ Hứa Cẩm Vi vô cùng khó chịu, Thẩm Lâm Xuyên cũng luôn có vẻ mặt cau có, giống như có người thiếu nợ cậu ta mấy trăm ngàn.

Mấy người Tôn Triều Dương cuối cùng cũng không chịu nổi áp suất thấp của Thẩm Lâm Xuyên liền đến chỗ Hứa Cẩm Vi nhắc nhở cô: "Vi Vi, thứ bảy tuần này là sinh nhật của A Xuyên, cậu nghĩ chúng ta có nên chúc mừng cậu ấy không hả?"

"Tất nhiên." Hứa Cẩm Vi bây giờ coi họ là những người bạn rất quan trọng của cô, sinh nhật của bạn bè đương nhiên là phải tổ chức mừng sinh nhật. Hơn nữa, mấy ngày nay, mấy người Thẩm Lâm Xuyên vì mối quan hệ của cô cũng là bị khó chịu một thời gian, Thẩm Lâm Xuyên nhìn có vẻ cũng không cao hứng, nhân cơ hội này bù đắp cho bọn họ một chút: "Chúng ta hãy bí mật tổ chức một bữa tiệc bất ngờ cho cậu ấy đi được không?"

Trước giải phóng, những thứ của phương Tây như tiệc sinh nhật, tiệc tùng vẫn rất phổ biến. Tuy nhiên, với sự thay đổi của thời thế, những thứ này đã biến thành hành vi tư bản sùng bái người nước ngoài, xa hoa, lãng phí, cho đến nay, cải cách và mở cửa, mới một lần nữa bắt đầu được hồi sinh.

Vì là bất ngờ nên tất nhiên phải giấu kín với người sinh nhật. Ngay cả Thẩm Lâm Hải, anh trai khống cũng bị họ trói buộc.

Cho nên Thẩm Lâm Xuyên người vốn vừa ăn giấm vừa tức giận lại phát hiện ra mình dường như bị mấy người khác cô lập, chẳng lẽ... mình bị ghét bỏ?  

Thẩm Lâm Xuyên: "..."

Không! Mấy người không thể an ủi tôi sao!