Thập Niên 80: Con Đường Mỹ Thực

Chương 57




Trần Lập bị bắt cóc trên đường đi học về và được giải cứu vào sáng hôm sau, cậu chỉ nghỉ ngơi ở nhà một ngày, sau đó trở lại trường để bắt đầu lên lớp. Theo ý của cậu ta, thay vì ngốc ở nhà, còn không bằng đến trường học cùng nhau ngốc với Hứa Cẩm Vi sẽ an toàn hơn.

Cậu ta không nói cho ba mình biết, người đã cứu mình là ai, mà chỉ nói người đó quen biết với mình, nên mới ra tay giúp đỡ, nhưng đối phương không muốn tiết lộ danh tính của họ. Trần Hoằng Văn cũng không có ý định lấy oán trả ơn, mà nhất định phải để đối phương ra mặt, nên liền nói với cảnh sát người đã cứu Trần Lập là một vệ sĩ có thân phận đặc thù mà gia đình Trần đặc biệt tìm tới, Thẩm Triển Bằng cũng phối hợp giúp đỡ che giấu, và đây là cách đã thành công đưa "người đàn ông bí ẩn" ra khỏi vấn đề này.

Nếu đối phương là người mà con trai ông quen biết, Trần Hoằng Văn liền đưa cho con trai mình một phong bì đầy tiền mặt, và yêu cầu cậu ta chuyển giao cho "tiên sinh" người đã ra tay giúp đỡ.

Ông chỉ nghĩ, người có thể một mình giải quyết chuyện này chắc chắn phải là một người có thân thủ bất phàm, thậm chí có thể là một bộ đội đặc chủng, hoàn toàn không thể tưởng tượng được đối phương lại là Hứa Cẩm Vi, cái tên mà ông cũng đã từng nghe trước đây.

Kỳ thực, ngay cả khi Hứa Cẩm Vi nhảy ra và nói chính cô đã hạ gục ba tên bắt cóc, Trần Lập cũng đi theo làm chứng, thì những người khác cũng sẽ coi đó như là con nít đùa giỡn.

Một cô gái gầy yếu như vậy, không bị một quyền đánh cho khóc đã là tốt rồi, hạ gục ba tên đàn ông? Này không khỏi cũng quá nói chuyện hoang tưởng đi.

Mặc dù tin tức đưa tin về vụ bắt cóc nhưng lại không cho biết danh tính nạn nhân, vì vậy các học sinh trong trường không biết người bị bắt cóc thực chất là Trần Lập, chỉ nghĩ trong nhà cậu ta có việc nên xin nghỉ một ngày, hoàn toàn không có ai liên tưởng cậu ta với vụ bắt cóc lớn gây chấn động cả nước, sinh hoạt trong trường học của Trần Lập có thể tiếp tục như bình thường.

Trải qua chuyện lần này, tình bạn giữa sáu người trẻ ngày càng bền chặt, chỉ là thân phận của người cầm đầu đã được mơ hồ chuyển từ Thẩm Lâm Xuyên sang Hứa Cẩm Vi mà thôi.

Không nói đến Thẩm Lâm Xuyên, kết quả bây giờ là Trần Lập cũng đã bị nắm bắt, cả hai người đã trở thành fan cuồng của Hứa Cẩm Vi, "Trung tâm quyền lực" này đương nhiên cũng được chuyển dời, mặt khác mấy người thần kinh không nhạy bén, cũng không phát hiện ra không đúng chỗ nào -- giữa Thẩm Lâm Xuyên làm lão đại cùng Hứa Cẩm Vi làm lão đại dường như cũng không có sự khác biệt nào, dù sao cậu ấy vẫn luôn đều rất nghe theo Hứa Cẩm Vi.

Bây giờ Trần Lập và Thẩm Lâm Xuyên - hai người đều là những người biết bí mật của Hứa Cẩm Vi, hơn nữa bọn họ cũng nợ cô một ân huệ rất lớn, mà có lẽ cả đời họ sẽ không bao giờ trả được, vì vậy bọn họ chỉ có thể đối xử tốt với cô gấp đôi và bảo vệ bí mật của cô.

Vì hưởng ứng lời kêu gọi đánh nghiêm của quốc gia, các vụ án đặc biệt đã được xử lý và vụ án bắt cóc lớn này nhanh chóng được đưa ra công khai xét xử.

Tại tòa án, Liễu Học Dân đã bị xét xử như là chủ mưu của vụ bắt cóc, trong khi bốn người còn lại là đồng phạm.

Liễu Học Dân bởi vì công việc kinh doanh của nhà họ Liễu bị ảnh hưởng nên đối với Trần Hoằng Văn đã ghi hận trong lòng, vì thế đã thuê người theo dõi Trần Lập, con trai duy nhất của Trần Hoằng Văn, và lập ra một kế hoạch bắt cóc chi tiết. Sau khi bắt cóc thành công, dù biết nhà họ Trần nhất định sẽ trả tiền chuộc như yêu cầu nhưng ông ta vẫn dự định giết con tin để che đậy hành tung của mình.

Liễu Học Dân, ba tên bắt cóc và thám tử tư đều thú nhận hành vi phạm tội mà bọn hắn đã gây ra.

"Bị cáo Liễu Học Dân bị kết tội bắt cóc, tội tiếp tay giết người, bị kết án tử hình, tước quyền chính trị suốt đời.

"Các bị cáo Triệu Cương, Lý Kiến Nghiệp và Vương Thiết Trụ bị kết tội bắt cóc, cố ý gây thương tích và cố ý giết người, bị kết án tử hình và bị tước quyền chính trị suốt đời."

"Bị cáo Dương Hạ bị kết tội hỗ trợ bắt cóc và bị kết án hai mươi năm tù."

Ba tên bắt cóc không thể nghĩ tới bọn hắn sẽ bị kết án tử hình, nhất thời suy sụp mà khóc lớn. Khuôn mặt của Liễu Học Dân cũng rất xấu xí, nhưng so với ba người bọn họ, lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Dương Hạ chịu trách nhiệm theo dõi và xây dựng kế hoạch, nhưng không thực sự tham gia vào hành vi bắt cóc, đồng thời cũng không biết gì về việc Liễu Học Dân muốn giết người diệt khẩu, vì vậy hắn ta mới có thể cứu mình một mạng.

Trần Lập, Tôn Triều Dương, Diêm Túc, Thẩm Lâm Xuyên, Thẩm Lâm Hải và cha mẹ của bọn họ, cũng như Hứa Cẩm Vi và Trịnh Bình, tất cả đều tham dự phiên tòa, sau khi nhìn thấy Liễu Học Dân nhận tội và đền tội trước pháp luật, tất cả bọn họ đều cảm thấy trong lòng cực kỳ vui mừng.

Tuy nhiên, khi Liễu Học Dân bị cảnh sát áp giải ra khỏi tòa án, ông ta đột nhiên dừng lại trước khán phòng, quay đầu lại và nhìn thẳng vào Trần Hoằng Văn, nở một nụ cười có chút quỷ dị, "Đừng đắc ý, mày không có thắng đâu."

Trần Hoằng Văn đột nhiên thay đổi sắc mặt: " Ý của mày là gì?"

Nhưng Liễu Học Dân không trả lời câu hỏi của ông ấy, cũng không quay đầu lại mà chỉ tùy ý để cảnh sát dẫn ra khỏi tòa án.

"Lão Trần, hắn ta là cố ý hù dọa anh, anh vạn lần không cần bị lừa!" Ba của Tôn Triều Dương vỗ bả vai Trần Hoằng Văn khuyên nhủ.

"Tôi cảm thấy thà tin là có còn hơn là không, Liễu Học Dân người này tâm tư rất nặng." Thẩm Triển Bằng đã có cái nhìn khác.

Ông và Liễu Thư Vân kết hôn hơn mười năm, cùng Liễu Học Dân tiếp xúc cũng rất nhiều, nhưng ông chưa bao giờ nhận ra ông ta là người tâm ngoan thủ lạt như vậy, có thể thấy ông ta rất giỏi ngụy trang, hơn nữa vì trả thù Trần Hoằng Văn, thế nhưng hắn có thể bắt cóc Trần Lập, kế hoạch của ông ta mười phần chu đáo chặt chẽ, nếu không có sự can thiệp của vệ sĩ bí ẩn của gia đình Trần, mọi thứ sẽ phát triển theo hướng tồi tệ nhất.

Kỳ thực, kế hoạch thoát thân của Liễu Học Dân rất hoàn mỹ, chỉ cần đem Trần Lập đến một nơi tương đối xa xôi, rồi tìm một người sau tám giờ, lúc đó báo tin cho cảnh sát, khi đó bọn hắn đã sớm mang theo tiền thuận thuận lợi lợi chạy trốn đến trên tàu, chờ cảnh sát bọn họ từ trong miệng Trần Lập biết được tin tức, lại thời điểm đuổi theo nhất định đã không còn kịp nữa. Cho nên Liễu Học Dân căn bản là không cần thiết phải giết chết Trần Lập, sở dĩ ông ta nhất định phải làm như vậy, nguyên nhân rất có khả năng là vì trả thù Trần Hoằng Văn.

Một người tâm tư thâm trầm và nham hiểm như vậy, không có chuyện gì là không thể làm. Vừa rồi câu uy hiếp kìa, ông ta thực sự có thể cố ý, chỉ để làm cho Trần Hoằng Văn cảm thấy khó chịu, nhưng không thể loại trừ khả năng ông ta có một kế hoạch khác.

"Tôi hiểu."

Vì lý do an toàn, Trần Hoằng Văn quyết định tiếp tục thuê hai vệ sĩ bảo vệ mấy người Trần Lập. Ngoài ra, ông cũng hỏi riêng Trần Lập về người đàn ông bí ẩn đã giải cứu cậu ta khỏi ba tên bắt cóc, nếu có thể mời người đàn ông kia tự mình ra tay, sự an toàn của những đứa trẻ sẽ được đề cao rất nhiều.

Lúc đầu Trần Lập sau khi được giải cứu, đã cầu Trần Hoằng Văn giúp che giấu thân phận của người kia, mặc dù ông ta nói với phía cảnh sát, người đàn ông này là vệ sĩ mà ông ta thuê, nhưng thực tế Trần Hoằng Văn vẫn không biết ai đã cứu con trai mình.

"Ba ơi, cái đó chỉ sợ không được..." Trần Lập lộ ra sắc mặt hơi khó xử.

"Tại sao?" Trần Hoằng Văn không rõ lý do mà hỏi.

"Ba, người đừng hỏi, người đó không muốn tiết lộ thân phận của mình." Trần Lập dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện, cô ấy nhất định sẽ giúp đỡ."

"Ài, vậy được rồi." Sau khi nghe lời này của Trần Lập, Trần Hoằng Văn cũng không còn hỏi nữa.

Vụ án cuối cùng đã kết thúc, sinh hoạt cuộc sống của mọi người đã trở lại quỹ đạo ban đầu của họ.

Trịnh Bình cuối cùng đã tiết kiệm đủ tiền, nghe theo kiến nghị của Hứa Cẩm Vi, đem cửa tiệm ở sát vách mua, sau đó đem tầng một của hai bên cửa tiệm mở thông với nhau, vì vậy diện tích của "Xương Cốt Vương" lập tức được mở rộng rất nhiều, có thể tiếp đãi nhiều khách hơn.

Các cô quét sơn lại tầng một mở rộng, sau đó thay đổi bố cục tổng thể, mở rộng khu vực bếp rồi bỏ rất nhiều tiền để mua hai chiếc tủ đông, chuẩn bị bổ sung thêm buôn bán ma lạt thang. Rốt cuộc, việc buôn bán thịt nướng trong thời điểm hiện tại không được xem xét vì khói từ thịt nướng quá nồng và không thích hợp để buôn bán trong cửa tiệm nếu không có máy hút mùi. Về phần tầng hai, cửa tiệm mới làm ra bốn phòng nhỏ, trang trí thành phòng riêng có thể kê một chiếc bàn tròn lớn, sau này có thể dùng để tổ chức tiệc các loại. Tầng 2 của quán cũ vẫn là nơi hai mẹ con sinh sống, vì lý do này, "Xương Cốt Vương " đã đóng cửa vài ngày.

Chờ cho đến khi "Xương Cốt Vương" mở cửa trở lại, khiến các thực khách có cảm giác mới mẻ. Tường sơn lại trông cực kỳ sạch sẽ, bàn ghế xếp ngay ngắn, cửa sổ sáng sủa, sạch sẽ tuy không có đồ trang trí sang trọng nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.

Thực khách đều cảm thấy hứng thú đối với ma lạt thang mới, tất cả các loại đồ ăn tươi ngon đều được cắt thành từng miếng nhỏ, sau đó xâu gọn gàng thành từng xiên rồi đặt vào trong tủ lạnh, mọi người có thể lấy một cái giỏ nhỏ, tùy theo sở thích của mình mà chọn lấy các loại đồ ăn, sau đó căn cứ số lượng xiên que rồi tính tiền, những món chay có giá một hào một xiên, còn những món thịt có giá 2 hào một xiên. Về cơ bản, một tệ là có thể mua được một chén lớn, có thể ăn được rất no rồi.

Nước lẩu Ma lạt thang được chia thành ba loại, một loại có vị cay, một loại có vị chua và cay, còn lại là nước lẩu thuần túy canh suông, cả ba loại nước lẩu đều được làm từ nước hầm xương, đặc biệt là tươi ngon, nhất là nước lẩu có vị cay, bên trong sử dụng hơn 20 loại gia vị, có thể nói, Trịnh Bình đã tốn rất nhiều công sức để chuẩn bị, hương vị ngon đến mức không thể diễn tả bằng lời.

Ma lạt thang chỉ cần cho vào trong nồi và nấu nước lẩu trong năm đến mười phút, là có thể lấy ra và cho vào tô, cho là rất tiện lợi và hương vị lại ngon đến bất ngờ, tất cả các nguyên liệu đều rất ngon miệng, ăn đến không ngừng được. Doanh thu bán ma lạt thang muốn sớm bắt kịp với mì súp xương, một số người thậm chí đã thử thêm mì vào ma lạt thang, hương vị đó so không kém hơn mì súp xương.

Có thêm ma lạt thang, công việc kinh doanh của "Xương Cốt Vương " càng trở nên nổi tiếng hơn, rõ ràng diện tích của cửa tiệm đã tăng gấp đôi, nhưng vẫn có một hàng dài người xếp hàng trước cửa như trước đây, khoảng cách xa xa, cũng có thể ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ trong cửa tiệm khiến ai nấy đều ứa nước miếng.

Có rất nhiều người đỏ mắt với công việc buôn bán của "Xương Cốt Vương ", vài tiệm cơm nhỏ trên đường Nhân Dân cũng lục tục làm ma lạt thang, nhưng bất kể chủng loại hay là chất lượng của nguyên liệu nấu ăn hoặc hương vị của nước lẩu, không có gì có thể so sánh với "Xương Cốt Vương", mọi người thà chi nhiều tiền hơn, chứ không nguyện ý ăn đồ ăn rẻ tiền ở những tiệm cơm nhỏ đó.

Buôn bán trong cửa tiệm rất tốt, đương nhiên, là cần phải tuyển thêm người, trước kia mọi người đều là một người làm nhiều công việc, bây giờ phân công lao động rất rõ ràng, có người chuyên phụ trách rửa bát đĩa, có người chuyên phụ trách cắt rau cùng xiên que tre, có người chuyên phụ trách nấu mì, có người chuyên phụ trách nấu ma lạt thang, có người chuyên phụ trách thu dọn bát đũa, có người chuyên phụ trách quét dọn vệ sinh, có người chuyên phụ trách thu tiền, v.v.... Mọi người đều được bố trí rõ ràng.

Tất cả các vị trí đều do Hứa Cẩm Vi phân công, những người mới đến làm một số công việc đơn giản, chẳng hạn như rửa bát đĩa, cắt rau, thu dọn bát đĩa, dọn dẹp vệ sinh, v.v, các nhân viên cũ làm những công việc phức tạp, chẳng hạn như nấu mì và nấu ma lạt thang, các nhân viên cũ có trách nhiệm dẫn dắt các nhân viên mới, càng sớm càng tốt hòa nhập vào cửa tiệm, nhưng công việc thu tiền vẫn là bà Vương phụ trách, còn không phải bởi vì bà ấy là người được Trịnh Bình tin tưởng nhất hay sao?

Người phụ trách nấu mì là dì Diệp, có thể nói bà là nhân viên lâu năm nhất trong cửa tiệm ngoài bà Vương, Khi món mì xương bắt đầu được bán, bà là người phụ trách nấu, đã là nhân viên lành nghề, tất nhiên, sẽ không dễ dàng thay thế người. Người phụ trách nấu ma lạt thang là Dương Văn Vũ, Triệu Quốc Vi ban đầu muốn xin cho mình nấu ma lạt thang, tính toán tận dụng tốt cơ hội để học hỏi thêm công thức, nhưng bị Hứa Cẩm Vi sắp xếp đi ghi thực đơn cho khách, nói một cách hoa mỹ, cô ta là người có khả năng mạnh mẽ, ghi thực đơn bên này càng cần cô ta hơn.

Việc này làm trong lòng Triệu Quốc Vi rất tức giận, nhưng lại không có bất kỳ biện pháp gì.

Phòng riêng trên tầng hai sớm đã bắt đầu mở, bắt đầu cho thực khách đặt tiệc, một bàn mười người, tám món ăn và một món súp, giá 50 tệ. Giá này không thể nói không quá rẻ, gần nửa tháng lương của người bình thường, nhưng mà cái tên " Xương Cốt Vương " hiện nay đã rất nổi tiếng, mọi người đều biết đồ ăn ở đây ngon, hơn nữa phân lượng cũng nhiều, cho nên có người nguyện ý đến cửa tiệm đặt tiệc cũng không ít, chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi, mười bàn tiệc đã được đặt sẵn.

Giá trị con người ở Xương Cốt Vương cũng thuận thế đã tiến một bước tiến lớn.