Thập Niên 80: Con Đường Mỹ Thực

Chương 53




Đối phương đã theo dõi bọn họ trong nửa tháng, nhưng chậm chạp không chịu động thủ, Hứa Cẩm Vi cũng lười biếng chơi với bọn hắn nữa, dù sao, luôn bị người khác âm thầm rình mò, cảm giác không thể nào thoải mái được. Muốn tiến thêm một bước xác nhận, rốt cuộc mục tiêu của đối phương là người nào trong số họ không khó, nhưng cô không thể đảm bảo liệu đối phương có lợi dụng động thủ khi bọn họ ở một mình hay không, để tránh rắc rối không cần thiết, Hứa Cẩm Vi quyết định tốt hơn là nên trực tiếp nói ra cho mọi người biết.

Hứa Cẩm Vi trực tiếp nói với Thẩm Lâm Xuyên và những người khác chuyện cô phát hiện ra có người đang theo dõi bọn họ trong mấy ngày gần đây, đồng thời nhấn mạnh mục tiêu của đối phương có thể là một trong hai người Tôn Triều Dương và Trần Lập, đồng thời yêu cầu bọn họ báo cho cha mẹ mình biết khi quay về, nghĩ một số biện pháp bảo vệ, đề phòng, để phòng pngừa chuyện xảy ra.

"Thật sao? Có thể là cậu nhìn lầm hay không?" Mấy người Tôn Triều Dương thoạt đầu cho rằng Hứa Cẩm Vi quá nhạy cảm, dù sao, bây giờ là thời kỳ đánh nghiêm, ai dám gây rắc rối vào thời điểm này? Hơn nữa theo Hứa Cẩm Vi nói, người đàn ông đã theo dõi bọn họ trong nhiều ngày, nhưng năm người trong số họ hoàn toàn không có phát hiện chút nào.

"Tớ cũng nhìn thấy, chỉ là không chắc chắn, vì vậy tớ đã không nói." Thật bất ngờ, Thẩm Lâm Xuyên đột nhiên mở miệng, cũng trịnh trọng nói với Tôn Triều Dương và Trần Lập, "Các cậu đừng coi thường, đôi khi lòng người hiểm ác đến mức các cậu không thể tưởng tượng được, hôm nay sau khi trở về, các cậu nói với cha mẹ của mình ngay lập tức, ngàn lần đừng quên."

Kỳ thực, Thẩm Lâm Xuyên không thấy bất kỳ người theo dõi nào, nhưng xuất phát từ lòng tin tưởng đối với Hứa Cẩm Vi, cậu không ngần ngại đứng về phía Hứa Cẩm Vi, cậu rất rõ năng lực Hứa Cẩm Vi mạnh như thế nào, nếu không phải vì cô, cậu căn bản không có bất kỳ khả năng nào mà an toàn sống cho đến bây giờ.

"Được... Chúng tớ biết rồi... " Ngay cả Thẩm Lâm Xuyên cũng nói như vậy, Tôn Triều Dương và Trần Lập không thể không tin.

Sau khi trở về nhà, Tôn Triều Dương và Trần Lập nói với cha mẹ của mình về chuyện này, cha mẹ của bọn họ đối với chuyện này rất coi trọng, đặc biệt thuê một tài xế và một vệ sĩ, chịu trách nhiệm lái xe đưa bọn họ đến trường và về nhà. Tài xế và vệ sĩ là thông qua mối quan hệ với gia đình Diêm Túc, mời đến hai người quân nhân xuất ngũ, thân thủ rất tốt, để bọn họ bảo vệ Tôn Triều Dương và Trần Lập, có thể nói là rất yên tâm.

Kể từ khi có hai vệ sĩ xuất hiện bên cạnh Tôn Triều Dương và Trần Lập, người theo dõi bọn họ đã không xuất hiện nữa, nhưng Hứa Cẩm Vi cũng không bởi vậy mà thả lỏng, ngược lại càng thêm cảnh giác hơn, ngoài việc vệ sĩ đón đưa buổi sáng và buổi tối, khoảng những thời gian khác cô đều cố gắng đảm bảo sẽ không để bọn họ một mình.

Tuy nhiên, mọi biện pháp đề phòng, vẫn là có chuyện xảy ra.

Hôm nay bên ngoài trời mưa lớn, sau giờ học, mọi người đến "Xương Cốt Vương" ăn tối như thường lệ. Sau bữa tối, Tôn Triều Dương và Trần Lập rời đi bằng xe hơi, Diêm Túc và hai anh em Thẩm Lâm Xuyên bắt xe khác về nhà.

Mưa thực sự lớn, cho nên các phương tiện trên đường chạy rất chậm, nhưng điều mà mọi người không ngờ là một chiếc taxi Xiali (Hạ Lý) màu đỏ chạy song song với bọn họ bất ngờ trượt bánh và va chạm với xe của bọn họ.

Tài xế liền bẻ lái, để đảm bảo an toàn cho thân chủ, anh chủ động dùng đầu xe tông vào chướng ngại vật bên đường. Điều này cũng dẫn đến tài xế và vệ sĩ ngồi ở hàng ghế đầu bị thương ở mức độ khác nhau.

"Các cậu không sao chứ?" Người tài xế, không quan tâm đến máu chảy ra từ trán, lo lắng nhìn Tôn Triều Dương và Trần Lập ngồi ở hàng sau.

"Chúng tôi không có việc gì." Hai người họ chỉ bị va đập vào tay và đầu gối khi bị xe tông vào. Da của họ thậm chí còn không bị trầy xước, so với tài xế và vệ sĩ ở hàng ghế đầu, tốt hơn rất nhiều.

"Xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi." Tài xế taxi gây tai nạn đã mạo hiểm chạy xuống trong cơn mưa lớn, cả người bị mưa xối ướt, nhưng vẫn liên tục xin lỗi.

"Không có việc gì, đây chỉ là ngoài ý muốn thôi." Vệ sĩ đối với tài xế taxi thái độ vẫn tương đối thân thiện, dù sao, đường mưa trơn trượt, xảy ra tai nạn cũng không thể làm gì được.

Cuối cùng, tài xế và vệ sĩ thương lượng một chút, quyết định để tài xế ở lại cùng tài xế taxi giải quyết vấn đề bồi thường, vệ sĩ sẽđ đưa hai thanh thiếu niên về nhà bằng taxi.

Trong những năm 1980, xe hơi vẫn còn hiếm, không nhiều người có đủ tiền thuê taxi. Họ thường là những người trở về từ nước ngoài hoặc những người từ Hồng Kông về thăm người thân ở nhiều nơi. Chính phủ rất nghiêm ngặt trong việc quản lý taxi. Những người có đủ điều kiện lái taxi là đảng viên hoặc thanh niên ưu tú, trong đó có nhiều người là đảng viên hoặc người thân của quân nhân nên tài xế, vệ sĩ cũng không quá cảnh giác với tài xế taxi.

Kết quả là, khi vệ sĩ cầm ô đưa Tôn Triều Dương và Trần Lập ra khỏi xe, từ phía sau chiếc taxi, đột nhiên nhảy xuống hai người, họ che mặt, cầm gậy trong tay, chạy tới đánh thẳng vào mặt và đầu của vệ sĩ. Hẳn là vừa rồi bọn hắn trốn dưới gầm ghế ở ghế sau, mượn bóng đêm và mưa to, hoàn toàn tránh được tầm mắt của vệ sĩ.

Mặc dù thân thủ vệ sĩ rất tốt, nhưng mưa quá lớn, có ảnh hưởng nhất định đến thính giác và thị giác, hơn nữa anh ta còn bị thương, trên tay chỉ có một chiếc ô không có sức tấn công, còn phải phân tâm để bảo vệ hai vị thân chủ, trong lúc nhất thời rơi xuống thế hạ phong.

Người tài xế cũng phản ứng kịp, ngay lập tức muốn tiến lên hỗ trợ nhưng bị tài xế taxi chặn lại, tài xế taxi lấy ra một túi nhựa từ túi của mình, trực tiếp đánh vào mặt người tài xế, chất lỏng trong túi nhựa vung khắp mặt của người tài xế, nhưng không phải chất lỏng ăn mòn như axit sulfuric, nhưng là một thứ đặc biệt có mùi thối, người tài xế bị mất cảnh giác, chỉ cảm thấy chóng mặt, ghê tởm đến không ngừng nôn khan. ngôn tình hoàn

Phía vệ sĩ song quyền không thể địch lại tứ quyền, nhưng vẫn nỗ lực chống đỡ, anh ta hét lên với Tôn Triều Dương và Trần Lập: "Đi! Đi đến một nơi có nhiều người và tìm cơ hội gọi cảnh sát."

Tôn Triều Dương và Trần Lập lúc đầu sợ hãi, lúc này cũng phục hồi tinh thần lại, bọn họ biết mình nếu ở lại cũng không giúp được gì nhiều nên họ chỉ có thể chạy điên cuồng về phía lề đường dưới mưa.

Con đường này tương lối hẻo lánh, hẳn là đối phương đặc biệt chọn khu vực này để động thủ, vì mưa lớn, lại là buổi tối, hầu như không có người đi bộ trên con đường này, hai người chạy như điên mấy trăm mét, đều không nhìn thấy ai.

"Tớ, tớ không thể chạy được nữa." Tôn Triều Dương vốn là người có vóc dáng tương đối béo, bình thường không tập thể dục nhiều, bây giờ chạy với tốc độ nhanh, khoảng cách xa như vậy, cậu ta đã thở hổn hển như một con trâu, thực sự không thể chạy được nữa.

"Không thể dừng lại, chạy đi!" Trần Lập có thể nghe rõ tiếng bước chân từ phía sau, có ai đó đuổi theo, cậu nhanh chóng vươn tay ra kéo Tôn Triều Dương.

"Tớ thực sự không thể chạy được nữa, cậu đi trước, tớ ngăn bọn hắn lại, bọn hắn đang muốn tiền, sẽ không làm tổn thương tớ, cậu tìm được cảnh sát rồi quay lại cứu tớ!"

"Không!" Làm thế nào Trần Lập có thể đồng ý bỏ lại người anh em tốt của mình?

"Nghe tớ này! Nếu không, ai trong chúng ta cũng không chạy trốn được!" Tôn Triều Dương gầm lên lớn tiếng.

Nhìn thấy bóng người phía sau cầm gậy sắt đuổi theo càng ngày càng gần, Trần Lập chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi tiếp tục chạy về phía trước: "Tớ nhất định sẽ mang người về cứu cậu!"

Tuy nhiên, không nghĩ tới chính là hai người đuổi theo đã không nhìn xuống Tôn Triều Dương ngồi trên mặt đất, mà trực tiếp đuổi theo Trần Lập và chiếc xe Xiali (Hạ Lý) cũng đi theo, mặc dù mui xe đã bị đập vỡ, nhưng vẫn có thể chạy được.

Trần Lập mặc dù chạy nhanh nhưng cũng không chạy qua được xe, Tôn Triều Dương chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn xe Xiali (Hạ Lý) chặn trước mặt Trần Lập, sau đó hai người còn lại tóm lấy Trần Lập và lên xe.

Hóa ra mục tiêu thực sự của bọn hắn là Trần Lập.