Hứa Cẩm Vi đang ăn cơm liền thấy Thẩm Lâm Xuyên cùng ba nam sinh đi cùng bước nhanh đến, trên tay bọn họ đều cầm chén inox trống không, hiển nhiên là chuẩn bị trực tiếp tới căng tin mua đồ ăn.
"Ha ha, hôm nay A Xuyên mời khách, chúng ta nhất định phải ăn nhiều một chút!" Tôn Triêu Dương hơi mập cười hì hì nói.
"Ừ, muốn ăn cái gì cứ gọi thoải mái." Thẩm Lâm Xuyên cất giọng trong trẻo lạnh lùng.
"Dù sao tôi cũng muốn ăn thịt!"
"Vậy tôi muốn ăn đầu cá hấp tương!" Trần Lập cao gầy đẩy mắt kiếng lên.
"Đầu cá có gì ngon? Muốn ăn thì ăn một miếng thịt lớn đi!"
"Ăn cá thông minh, cậu hiểu gì chứ?"
"Cậu ăn nhiều cá như vậy cũng không thấy cậu thông minh chỗ nào."
Diêm Túc nhàn nhạt nói, "Gọi cho tôi tùy tiện hai món chay là được."
"Cậu cũng không phải là trâu, ăn rau làm gì?" Tôn Triêu Dương tức giận trừng cậu ta một cái.
Mấy người cãi nhau suốt chặng đường đi với những học sinh bình thường, vừa tiến vào căng tin đã thu hút không ít ánh mắt của người khác, trong khi những người khác chỉ có thể mặc đồ vải trơn màu tối và đi giày vải, còn bọn họ lại mặc áo sơ mi trắng được làm tự sợi tổng hợp cùng giày thể thao kiểu mới.
Ánh mắt của Từ Giai Ny cũng bị bọn họ hấp dẫn, khi nhìn thấy trên tay bọn họ bưng thức ăn lại là không nhịn được đẩy Khương Lệ ngồi bên cạnh mình một cái, "Mau nhìn xem thức ăn bọn họ gọi kìa!"
"Oa..." Khương Lệ bỗng nhiên trầm thấp kêu lên.
Những chén lớn trong tay họ chứa đầy cơm trắng nóng hổi, cơm của mỗi người được bao phủ bởi một miếng thịt lợn kho bóng loáng cỡ lòng bàn tay, cùng với thịt lợn xé chiên với ớt xanh và các món ăn khác, khiến cho người ta không nhịn được mà nuốt nước miếng một cái. Bây giờ thịt đắt tiền cỡ nào chứ? Một phần cơm trắng là năm xu, một đĩa rau xào là một hào, món xào có thịt như ớt xanh xào thịt thì phải hơn hai hào một phần, miếng thịt kho to cỡ kia ít nhất cũng phải bốn hào.
Cuối cùng là do Thẩm Lâm Xuyên trả tiền, cậu ta trực tiếp từ trong túi móc ra một tờ tiền đại đàn kết, đổi trở lại một đống đồng xu lẻ tẻ.
"Trời của tôi ơi, một bữa này ít nhất cũng phải tốn ba đồng đi?" Từ Giai Ny nhỏ giọng nói với Khương Lệ.
"Có thể tùy ý tiêu nhiều tiền mời người ăn cơm như vậy, trong nhà cậu ta khẳng định không bình thường đâu..." Khương Lệ không nhịn được hâm mộ nói, mà ngay cả trong ánh mắt Lục Lâm Lâm cũng mang theo một tia hâm mộ.
Phải biết lúc này nhà nhà một xu cũng hận không thể bẻ thành hai nửa để tiêu, cho dù điều kiện gia đình Lục Lâm Lâm tương đối khá, mẹ cô ấy một tuần nhiều nhất cũng sẽ cho cô ấy một đồng tiền tiêu vặt. Mà điều kiện gia đình của Từ Giai Ny và Khương Lệ thì không giống vậy, trong nhà cả năm cũng gần như không thấy được thịt chứ đừng nói chi đến tiền tiêu vặt gì đó.
"Hứa Cẩm Vi, nam sinh mặc áo sơ mi trắng đó có phải mới vừa chuyển đến lớp các cậu không lâu đúng không? Cậu ta tên gì thế?" Từ Giai Ny đột nhiên lấy tay chọt Hứa Cẩm Vi.
Hứa Cẩm Vi nhàn nhạt nói: "Không biết."
Bất kể Từ Giai Ny có chủ ý gì, Hứa Cẩm Vi cũng không tính dây vào, vì vậy trả lời "Không biết" là ổn thỏa nhất rồi.
"Hừ, một chút tác dụng cũng không có." Từ Giai Ny nhỏ giọng nói thầm một câu, liền không để ý đến Hứa Cẩm Vi nữa.
Có thể là kiếp trước đói bụng quá lợi hại, nên tốc độ Hứa Cẩm Vi ăn đồ rất nhanh, gần như là ba, năm phút đã ăn hết tất cả phần cơm chiên trứng và quả trứng gà kho Lục Lâm Lâm cho. Còn bên cạnh, mấy nữ sinh kia đều đặt sự chú ý lên trên người đám Thẩm Lâm Xuyên, một nửa cơm trong hộp cơm cũng chưa ăn xong, Hứa Cẩm Vi cũng không kiên nhẫn, ngu ngốc ngồi chờ bọn họ.
"Các cậu từ từ ăn, tôi đi rửa chén." Hứa Cẩm Vi nói xong liền đứng lên.
Các nữ sinh không để ý chút nào mà gật đầu một cái, lại tiếp tục nói chuyện phiếm.
Hứa Cẩm Vi cầm hộp cơm đi về phía nhà vệ sinh, mới vừa đi tới cửa nhà vệ sinh nữ liền loáng thoáng ngửi thấy một cổ mùi thuốc lá, cô theo bản năng nhìn về phía nhà vệ sinh nam, nơi mùi thuốc lá bay tới, không ngờ chạm phải ánh mắt của một nam sinh đứng ở cửa nhà vệ sinh.
"Nhìn cái gì mà nhìn?! Con Mập chết tiệt!" Ngô Khải đứng ở cửa nhà vệ sinh, canh chừng cho đám anh em mình đang hút thuốc bên trong, vốn đã chột dạ khẩn trương rồi, lúc này còn chạm phải ánh mắt của Hứa Cẩm Vi, nhất thời liền khó chịu mắng chửi.
Chân mày Hứa Cẩm Vi hơi nhíu một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh, cô thật sự lười so đo với một đứa nhóc, dẫu sao con voi luôn sẽ không tranh hơn thua với một con kiến. Cô phớt lờ Ngô Khải và bước thẳng vào phòng vệ sinh nữ.
Nhìn Hứa Cẩm Vi tiến vào nhà vệ sinh nữ, Ngô Khải còn khinh thường "Phi" một tiếng, tự nhận là mình 'Hung ác' hù dọa đối phương, trong lòng còn dương dương tự đắc.
Chờ Hứa Cẩm Vi rửa chén xong đi ra, nam sinh kia đã không thấy, cô liền ném chuyện này ra sau đầu, trở lại phòng học nghỉ ngơi.
Buổi chiều có một tiết thể dục, Hứa Cẩm Vi cùng các bạn học đi ra sân thể dục. Chương trình học của thời đại này còn chưa nhiều bằng đời sau, cũng không có chuyện đang giờ học giáo viên sẽ lấy đủ loại lý do để chiếm dụng giờ học của học sinh, bởi vậy giờ học thể dục chính là thời gian mà tất cả mọi người đều mong muốn để được hóng gió. Quả nhiên, giống như thường ngày, giáo viên thể dục để cho bọn họ chạy quanh sân thể dục bốn vòng trước, tiếp theo sẽ để cho bọn họ tự do hoạt động. Thẩm Lâm Xuyên ngay cả chạy cũng không chạy, trực tiếp đi lên khán đài trên sân thể dục ngồi đó, giáo viên thể dục tựa như không nhìn thấy, hoàn toàn để mặc cho cậu muốn làm gì thì làm.
Trường học có không ít dụng cụ thể dục, chất đống ở trong phòng kho nhỏ dùng tấm ván ngăn lại bên cạnh sân thể dục, bên trong có bóng rỗ, dây nhảy, banh bóng các loại, bình thường đều là do ủy viên thể dục phụ trách ghi danh và phân phát, nhưng hôm nay sức khỏe của ủy viên thể dục vừa vặn không thoải mái nên xin nghỉ, vì vậy giáo viên thể dục chọn một học sinh bất kỳ đi lấy dụng cụ.
Trong tiểu thuyết đề cập tới rất nhiều lần, nguyên chủ bởi vì dáng người và tính cách lầm lì nên nhân duyên ở trong lớp học cực kém vì thế không ai chịu chơi với cô.
Hứa Cẩm Vi cũng vui vẻ thoải mái đến bên cạnh bồn hoa ngồi xuống, nhìn những đứa trẻ chạy nhảy vui vẻ trong sân thể dục, cảnh tượng thế này tuyệt đối không thấy được ở Mạt thế.
Rất nhanh đã đến giờ tan học, giáo viên thể dục lại chọn một bạn học sinh đi thu cất dụng cụ, học sinh kia mặt đầy không tình nguyện, vừa quay đầu đã thấy Hứa Cẩm Vi ngồi ở bên cạnh bồn hoa, "Thầy, để cho Hứa Cẩm Vi đi thu đi, vừa rồi cậu ấy cũng không hoạt động gì."
Giáo viên thể dục nhìn Hứa Cẩm Vi một cái rồi nói, "Bạn học Hứa, vậy thì em đi thu cất dụng cụ đi."
"Được ạ." Hứa Cẩm Vi rất thờ ơ đáp, dù sao cũng không phải là chuyện gì to tát.
Cô dựa theo nội dung đăng ký trước đó, thu dọn toàn bộ dụng cụ, sau đó bỏ vào trong phòng kho nhỏ. Bởi vì dụng cụ mới vừa sử dụng xong có chút bẩn nên sau khi Hứa Cẩm Vi để đồ xong thì liền đi phòng vệ sinh rửa tay.
Nhưng mà oan gia ngõ hẹp, Hứa Cẩm Vi vừa mới đi qua khúc cua thì gặp phải một nam sinh từ đối diện đi tới, từ trên người nam sinh kia rơi xuống hai điếu thuốc.
"Con Mập chết tiệt, mày không có mắt hả?!" Ngô Khải đưa tay hung hãn đẩy bả vai Hứa Cẩm Vi một cái.
Hứa Cẩm Vi không nghĩ tới cậu ta lại đột nhiên động thủ, bị cậu ta đẩy cả người mất thăng bằng ngã ra sau, may mắn năng lực phản ứng của cô tương đối khá, lập tức lại đứng vững vàng thân thể, chẳng qua là sắc mặt khó coi. Hứa Cẩm Vi mặc dù không muốn so đo với đứa con nít nhưng cũng sẽ không để cho người ta tùy tùy tiện tiện ăn hiếp cô hết lần này đến lần khác.
Đang lúc Hứa Cẩm Vi định ra tay dạy dỗ thằng nhóc kiêu ngạo này thì bỗng nhiên nghe một trận tiếng bước chân hỗn loạn, Ngô Khải lo lắng sợ bị những người khác bắt gặp, lập tức động tác nhanh chóng nhặt thuốc lá dưới chân lên sau đó chạy vọt vào nhà vệ sinh nam.
Hứa Cẩm Vi ︰ "..."
Coi như thằng nhóc này chạy mau, nếu không cô nhất định sẽ dạy cậu ta cách làm người cho thật tốt.
"A Xuyên, nhìn cái gì thế?" Tôn Triêu Dương vỗ bả vai Thẩm Lâm Xuyên một cái.
"Không cái gì." Thẩm Lâm Xuyên thu hồi tầm mắt từ trên bóng người hơi mập đó lại.
"Thật là xui xẻo, lại gặp phải con Mập lớp ba đó nữa!" Ngô Khải chạy vào nhà vệ sinh, chia thuốc cho mấy anh em, sau đó không vui phàn nàn.
"Mày quan tâm cô ta làm gì?"
"Buổi trưa gặp ở nhà vệ sinh một lần, thăm dò dáo dác, mới vừa rồi còn làm rớt thuốc lá của tao, tao sợ nó đi mách lẻo."
"Nó dám! Xem xem ông đây có đánh chết nó hay không!"
Mấy nam sinh trốn ở trong nhà vệ sinh, vừa chia nhau hút thuốc vừa hùng hùng hổ hổ mắng sau lưng Hứa Cẩm Vi.
Thẩm Lâm Xuyên cau mày, nhìn nhà vệ sinh khói thuốc lượn lờ, nghe thấy tiếng chửi rủa bên trong, trên mặt hiện ra vẻ chán ghét. Cậu ta đứng ở cửa nhà vệ sinh mấy giây, sau đó xoay người đi tới phòng làm việc của giáo viên.
Buổi tối lúc tan học, Hứa Cẩm Vi nghe thấy bọn học sinh đang nghị luận, nói là giáo viên chủ nhiệm bắt được học sinh hút thuốc trong nhà vệ sinh, cô biết chắc là mấy gia hỏa kia hút thuốc bị giáo viên bắt được.
Hứa Cẩm Vi cảm thấy trong lòng thật sảng khoái, chỉ nói là ác giả ác báo rồi thu dọn đồ đạc đi về nhà.