Thập Niên 80: Con Đường Mỹ Thực

Chương 46




Không giống như không khí nhà bà ngoại của Hứa Cẩm Vi náo nhiệt, gia đình Thẩm đã trải qua một năm mới hơi vắng vẻ.

Trong những năm trước, có không ít người mang theo lễ vật đến cửa để chúc mừng năm mới, ngay cả khi Thẩm Triển Bằng không có ở nhà, thì có vợ ông cũng có thể tiếp đãi hàn huyên. Nhưng năm nay thì khác, phu nhân Thẩm Triển Bằng...... A không phải nữa, hẳn phải gọi là vợ trước..... hiện giờ đang thụ án ở trong tù, bây giờ chỉ còn lại hai đứa trẻ choai choai trong gia đình, khiến những người muốn đến cửa lôi kéo làm quen với vị thị trưởng mới nhận chức này đều không tốt để tới cửa.

Thẩm Triển Bằng làm thị trưởng của một thành phố, càng đến ngày lễ càng bận rộn, ngay cả năm mới cũng không có thời gian rảnh rỗi, chỉ cho hai đứa con trai tiền, để bọn họ mua thứ gì đó mà bản thân muốn, hoặc hẹn gặp bạn bè đi ra ngoài chơi.

Nhưng mà, Thẩm Lâm Hải ở trường học cơ hồ không có bạn bè gì, ngược lại Thẩm Lâm Xuyên là có anh em tốt, nhưng cũng vì nhiều lý do nên không thể tụ họp cùng nhau. Trần Lập theo Trần Hoằng Văn trở về Hồng Kông đón năm mới, gia đình Tôn Triều Dương là thương nhân, nên khách đến nhà chúc tết nối liền không dứt, căn bản không thể phân thân, gia đình Diêm Túc xuất thân từ quân đội, khó có được ngày nghỉ có thể đoàn tụ, bọn họ cũng không thể đến làm phiền.

Con trai lại không có sở thích đi dạo phố mua sắm gì, hai anh em đi ra ngoài dạo nửa ngày, tùy tiện mua một số vật dụng hằng ngày, rồi hết hứng thú mà đi về nhà. Một cái tết âm lịch tốt đẹp, hai anh em chỉ có thể làm bài tập về nhà để giết thời gian.

Đã hai ba ngày vắng vẻ, đột nhiên điện thoại ở nhà reo lên.

Thẩm Lâm Hải, người ở gần bên, nên đứng dậy tiếp nhận điện thoại, "Xin chào?"

Giọng nói nhiệt tình của người đàn ông phát ra từ điện thoại, "Có phải là Tiểu Hải không? Ta là cậu của con a!”

"Cậu?" Thẩm Lâm Hải nghe vậy, vẻ mặt nhất thời cứng đờ, người tự xưng là cậu thân thiết như vậy, rõ ràng không phải là Trần Hoằng Văn, mà là cậu Liễu Học Dân của mình.

“Phải, Tiểu Hải, ba con không có ở nhà phải không? Một người ở nhà sẽ nhàm chán, con có muốn đến nhà cậu chơi không? Em họ của con cũng nhớ con." Giọng của Liễu Học Dân thân thiết hỏi.

Thẩm Lâm Hải nhịn không được nắm chặt điện thoại, nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Lâm Xuyên, ngập ngừng nói: " Tôi không phải ở nhà một mình, có anh trai tôi ở nhà với tôi... "..."

"Cái gì? Thẩm Lâm Xuyên?” Liễu Học Dân hiển nhiên rất kinh ngạc đối với sự gần gũi của hai anh em, " Con như thế nào lại cùng cậu ta ở cùng nhau?"

"Chúng tôi là anh em, ở cùng nhau có gì kỳ lạ sao?" Thẩm Lâm Hải nhẹ cau mày.

" Ta không phải là ý tứ này "..." Liễu Học Dân nghe thấy sự không vui trong giọng nói của cậu, nhanh chóng chuyển chủ đề, "Mợ của con hôm nay còn nói với ta về con, năm mới, người một nhà vẫn nên cùng nhau tụ họp mới tốt, con có muốn đến nhà của cậu không?"

"Cậu, người chờ một chút." Thẩm Lâm Hải đưa tay che miệng micro, quay đầu về phía Thẩm Lâm Xuyên nói, "Anh ơi, cậu em gọi em đến nhà cậu chơi, em có nên đi không?"

Ánh mắt Thẩm Lâm Hải đen bóng, nhìn Thẩm Lâm Xuyên trong mắt tràn đầy tin tưởng, có vẻ như chỉ cần Thẩm Lâm Xuyên không đồng ý, cậu sẽ ngay lập tức từ chối Liễu Học Dân ở đầu bên kia điện thoại.

Dù sao, đó cũng là họ hàng quan hệ thân thích, bản thân Thẩm Lâm Xuyên sẽ không có ý tứ ngăn cản bọn họ gặp gỡ, chưa kể đến việc bây giờ là năm mới, con cháu nên đến gặp trưởng bối để chúc tết cũng là điều hiển nhiên, vì vậy sau đó nói: "Đi đi, nhớ mang theo một ít lễ vật, đừng đi tay không tới cửa."

Thẩm Lâm Hải biết anh trai mình chắc chắn sẽ không đi cùng mình, sau tất cả, mẹ cậu đã làm ra sự tình như vậy, anh trai đối với gia đình Liễu lòng mang khúc mắc cũng là bình thường.

"Dạ, em sẽ về sớm." Thẩm Lâm Hải lấy chút thuốc bổ, thuốc lá, rượu và những thứ linh tinh, liền đi ra ngoài.

Thiếu đi một người, trong nhà ngày càng trở nên vắng lạnh hơn, má Trương cũng trở về đoàn viên với gia đình, trong ngôi nhà lớn chỉ còn lại một mình cậu ta, mở ra TV cũng không có nhiều đài để lựa chọn, tất cả đều là phát lại Xuân Vãn, trước đó Thẩm Lâm Xuyên đã xem qua một lần rồi, nhàm chán tắt TV.

Trong đầu Thẩm Lâm Xuyên không khỏi hiện ra khuôn mặt xinh đẹp của một cô gái, không biết cô ấy đang làm gì?

Cậu nhớ rõ cô đã nói qua, mùng hai cô sẽ trở về nhà bà ngoại để chúc tết, hiện tại hẳn là đã quay trở lại. Dì Trịnh đã ly dị chồng cũ và không cần phải đi qua bên kia chúc tết, đây có thể là ở nhà?

Nếu không, cậu cũng đến cửa để chúc tết.

Nghĩ như vậy, Thẩm Lâm Xuyên đột nhiên hưng phấn, thay quần áo, chuẩn bị lễ vật rồi ra cửa.

“Thẩm Lâm Xuyên, tại sao cậu lại tới đây?” Hứa Cẩm Vi qua cửa sổ liếc mắt một cái liền nhìn thấy, cậu ta mặc một chiếc áo lông màu đen, chàng trai cao ráo, chân dài và có vẻ ngoài nổi bật giữa đám đông, nhìn giống như hạc lạc trong bầy gà.

"Chúc mừng năm mới, tớ đến đây để chúc tết cho cậu và dì." Lỗ tai của Thẩm Lâm Xuyên hơi hơi đỏ, không biết có phải bị đông lạnh không.

"Chúc mừng năm mới!" Hứa Cẩm Vi mỉm cười mở cửa, chào đón mời người vào, "Bên ngoài lạnh lắm, mau vào đi?"

Trong cửa tiệm đặt hai bếp than, khiến toàn bộ phòng khách đều nóng lên, trên người Hứa Cẩm Vi mặc áo len, bên ngoài đeo tạp dề, tay áo xoắn đến khuỷu tay, vừa nhìn là biết đang làm việc.

Thẩm Lâm Xuyên, hỏi “Cậu đang làm gì vậy?”

"Tớ đang giúp mẹ tớ ngâm đồ chua." Hứa Cẩm Vi mang Thẩm Lâm Xuyên bước vào bên trong, tới phòng bếp hét lên, "Mẹ, Thẩm Lâm Xuyên đến chúc tết chúng ta."

“Là Tiểu Xuyên đến đó à?” Trịnh Bình từ bên trong bước ra, nhìn thấy Thẩm Lâm Xuyên trên mặt liền tươi cười, bà cùng Hứa Cẩm Vi ăn mặc không khác nhau lắm, vừa nhìn là biết đang làm việc.

"Dì ơi, chúc mừng năm mới." Thẩm Lâm Xuyên nhanh chóng đưa lễ vật cậu đang cầm trên tay tới.

"Nha, Chúc mừng năm mới!" Trịnh Bình tiếp nhận lễ vật và sau đó lấy một phong bì đỏ trong túi ra đưa cho cậu ta.

"Cảm ơn, dì." Thẩm Lâm Xuyên cẩn thận cất kỹ phong bì đỏ, "Các người đang bận cái gì sao? Có cần con giúp gì hay không?”

"Ừm...... Vậy cũng được." Trịnh Bình không có từ chối, dù sao, người ta cố ý đến đây một chuyến, công việc của bọn họ không tốt khi phải dừng nửa chừng, nếu không, sợ sẽ ảnh hưởng đến hương vị, nhưng cũng không thể chỉ lo làm công việc của mình mà bỏ khách sang một bên, mặc dù không phù hợp với quy củ, nhưng cách làm như này ngược lại thích hợp hơn một chút.

Vì vậy, Thẩm Lâm Xuyên cởi áo khoác, cuộn tay áo lên, gia nhập đội ngũ ngâm bắp cải và củ cải trắng. Sau khi cắt và rửa bắp cải, chà đều một lớp muối lên bắp cải và ngâm nó trong nước muối. Củ cải trắng thì rắc rối hơn, trước là phải bào vỏ, sau đó cắt thành khúc dài, tiếp đến xát với muối, đều là những bước rườm rà hơn, nhiều người nhiều tay, có thể tiết kiệm rất nhiều công sức.

"Em trai cậu đâu? Tại sao cậu ấy không theo đến?” Hứa Cẩm Vi có chút tò mò mà hỏi, trong khoảng thời gian này, gia hỏa Thẩm Lâm Hải hiển nhiên chính là cái đuôi của Thẩm Lâm Xuyên, lần này đến chúc tết, Thẩm Lâm Hải cậu ta thế nhưng không có đi theo cùng, thật đúng là hiếm thấy.

"Em ấy đã đến nhà cậu của em ấy để chúc tết"

“Đi đến gia đình Liễu?” Hứa Cẩm Vi hơi hơi nhướng mày, kỳ thực cô nghi ngờ chuyện Thẩm Lâm Xuyên bị đầu độc, gia đình Liễu cũng có một chân trong đó. Trong tiểu thuyết, gia đình Liễu luôn là sự ủng hộ vững chắc của Liễu Thư Vân, khi Thẩm Lâm Hải sau này trở thành một người đứng đầu trong thương nghiệp, gia đình Liễu cũng là đi theo gà chó bay lên trời. Ban đầu nhìn Thẩm Lâm Hải gần gũi với Thẩm Lâm Xuyên, cô còn nghĩ cốt truyện sẽ thay đổi, nhưng nếu Thẩm Lâm Hải và gia đình Liễu gần gũi nhau, cũng rất khó để đảm bảo sau này anh em sẽ không có xích mích với nhau, dù sao, ý chí của thế giới cũng là một thứ rất đáng sợ, cô từ nơi khác xuyên đến, liền không nghĩ đến đối nghịch với nhân vật chính, mà tập trung vào cuộc sống riêng của mình.

Mặc dù cô đã thay đổi gia đình mình và số phận của Thẩm Lâm Xuyên, nhưng họ chỉ là một vai phụ nhỏ trong tiểu thuyết, cô không thể chắc chắn, hiệu ứng cánh bướm của cô, có thể ảnh hưởng đến nhân vật chính Thẩm Lâm Hải hay không.

Nếu Thẩm Lâm Hải khuất phục trước âm mưu, cùng gia đình Liễu hòa thuận, mà còn cùng Thẩm Lâm Xuyên trở mặt thành thù, thì Thẩm Lâm Xuyên sẽ thương tâm như thế nào?

"Không có việc gì, em ấy có chừng mực." Giống như đoán được Hứa Cẩm Vi đang nghĩ gì trong lòng mình, Thẩm Lâm Xuyên cười nói.

"Ân." Hứa Cẩm Vi cũng không nói thêm gì nữa, tăng tốc động tác trong tay.

Bình được sử dụng để ngâm đồ chua là một bình gốm đặc biệt lớn, ba người bận rộn nửa ngày, có thể xem như đem hai cái bình lớn lấp đầy, một lọ chứa đầy bắp cải, lọ khác chứa đầy củ cải, cho rất nhiều ớt và gia vị, chờ đến khi ngâm ra, hương vị có chút giống như kimchi Hàn Quốc sau này, chua chua cay cay, rất mới mẻ.

Khuyến khích Trịnh Bình làm đồ chua, Hứa Cẩm Vi tất nhiên là có ý tưởng riêng của mình, buôn bán của cửa tiệm cho dù tốt như thế nào, thì cũng chỉ là một tiệm cơm mà thôi, còn chưa đạt đến giai đoạn phát triển nhanh chóng của khoa học và công nghệ sau này, muốn mở một chi nhánh là không dễ dàng. Nhưng đồ chua có thể được sản xuất hàng loạt và truyền miệng tốt, nếu hương vị sản xuất tốt, đó là một phương hướng phát triển rất tốt.

"Vất vả rồi." Cuối cùng cũng bận rộn xong, mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi, Trịnh Bình liền cười với Thẩm Lâm Xuyên nói, "Qua mười ngày nữa, đồ chua có thể ngâm tốt rồi, đến lúc đó đưa cho con hủ nha."

"Vâng ạ, vậy con sẽ cảm ơn dì trước." Thẩm Lâm Xuyên mỉm cười, lại cùng các cô ăn tối cùng nhau, sau đó ưỡn bụng trở về nhà Thẩm.