Thập Niên 80: Con Đường Mỹ Thực

Chương 33




"Đừng có đoán mò, ăn cơm đi."

Sau khi nhận được ánh mắt cảnh cáo của Thẩm Lâm Xuyên, mấy người không dám tiếp tục trêu chọc Hứa Cẩm Vi nữa, đổi chủ đề: "Mau ăn đi, đồ ăn sắp nguội rồi."

Trên bàn có năm món ăn và một bát súp, trong đó có hai món được Trịnh Bình đặc biệt nấu cho Thẩm Lâm Xuyên, bát súp cũng là nước xương hầm được chế biến riêng để cậu bồi bổ cơ thể. Ba món còn lại đều là món của cửa tiệm, đều là món thịt với nước sốt đặc sệt màu đỏ, không phù hợp với người bệnh, là đặc biệt dành cho một số học sinh nhỏ ưa thích vị nặng khác ăn.

"A Xuyên, đây là đồ ăn của cậu, chúng ta không tranh giành với cậu, nhưng cậu sẽ không được chia phần những món ăn khác." Tôn Triều Dương mỉm cười đẩy hai bát đồ ăn tới trước mặt Thẩm Lâm Xuyên.

Thẩm Lâm Xuyên cầm lấy bát, nhẹ giọng nói:"Cảm ơn."

"Người nên cảm ơn không phải là tớ." Tôn Triều Dương mỉm cười, liếc nhìn về phía Hứa Cẩm Vi, lại nhận được ánh mắt trừng trừng của Thẩm Lâm Xuyên.

Bất quá xấu hổ buồn bực thì xấu hổ buồn bực, Thẩm Lâm Xuyên vẫn biết lễ phép, quay sang Hứa Cẩm Vi nói: "Cảm ơn cậu và dì, đã để các người bận tâm."

Hứa Cẩm Vi cười tủm tỉm nói: "Không cần khách khí, đây là món trứng xào với măng tây cùng với thịt bò xào dầu hàu mà mẹ tôi đặc biệt làm cho cậu, cậu có thể ăn thử."

Thẩm Lâm Xuyên nghe lời, gắp một đũa thịt bò xào dầu hàu đưa vào miệng, sau đó hài lòng nheo mắt lại.

Độ dày của từng miếng thịt bò đều đều nhau, sau khi xào với dầu hàu và mộc nhĩ sẽ nhuộm màu nước sốt đỏ đẹp mắt, cảm giác mềm mại, non mềm, rất thích hợp ăn với cơm. Trứng xào với măng tây có vị nhẹ nhàng và thanh đạm, măng tây giòn và tươi mát, trứng gà tươi mới và mềm xốp. Chúng là một sự kết hợp hoàn hảo, Thẩm Lâm Xuyên ăn chúng một cách thích thú.

"Còn có bát súp xương hầm này nữa, cậu cũng uống mấy ngụm đi."

Súp xương lớn hầm hương thơm vẫn thanh thuần xông vào mũi. Nó có bắp cải cắt nhỏ, cải xanh và một ít miến đậu xanh, hấp thụ tất cả vị béo ngậy của súp xương lớn, uống một ngụm lớn, chỉ cảm thấy nhàn nhạt như tiên vị đọng lại trên lưỡi, tạo cho nó một hương vị độc đáo.

"Thật sự là ăn ngon."

Ba món còn lại là sườn heo chua ngọt, thịt kho dưa chua và thịt heo nướng khoai tây, đều là những món đặc biệt ăn kèm với cơm. Sườn heo chua ngọt mềm ngon, bên ngoài chiên giòn còn bên trong mềm mại, tỏa ra mùi thơm đường giấm đậm đà khi cắn vào, cảm giác ngọt ngào bùng nổ trong miệng ngay lập tức, cảm giác thỏa mãn say mê đó không gì sánh bằng. Thịt kho dưa chua đều là những miếng thịt ba chỉ lớn, hương vị nước sốt đậm đà, tuy béo ngậy nhưng không gây cảm giác ngán. Đây không phải là lần đầu tiên họ ăn thịt lợn nướng với khoai tây, nhưng họ lại bị ấn tượng bởi mùi thơm lừng của thịt sau khi ăn lần thứ hai. Mấy người Tôn Triều Dương đều ăn miệng đầy dầu, Thẩm Lâm Xuyên nhìn xem trong mắt cũng cảm thấy thèm vô cùng.

Đang vui vẻ ăn uống, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng phanh xe. Không lâu sau, có tiếng gõ cửa.

Má Trương vội vàng chạy tới mở cửa: "Phu nhân, tiểu thiếu gia, các ngài đã về rồi."

Hứa Cẩm Vi quay đầu nhìn lại thì thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng ở cửa. Bà ấy có đôi lông mày cong lá liễu, đôi mắt đen như mực, mái tóc dài hơi xoăn buông xõa quanh cổ, mặc một bộ sườn xám ngắn màu xanh nhạt, để lộ một phần cẳng chân trắng như tuyết, rõ ràng là người đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng trên người lại toát ra vẻ tươi tắn và thanh nhã như thiếu nữ. Đứng bên cạnh bà là một chàng trai tuấn tú, nhìn cũng trạc tuổi Thẩm Lâm Xuyên. Các đường nét trên khuôn mặt của cậu ấy không cân đối, hài hòa như Thẩm Lâm Xuyên, thay vào đó cậu ấy có khí chất ôn hòa giống hệt mẹ mình. Cậu ấy có vẻ ngoài mà sau này được gọi là một chàng trai đẹp trai hay một người đàn ông có khí chất cao quý.

Cô biết những người này chính là mẹ kế của Thẩm Lâm Xuyên, Liễu Thư Vân và em trai cùng cha khác mẹ của cậu, Thẩm Lâm Hải.

Sau khi Liễu Thư Vân vào cửa, bà nhìn thấy phòng khách đã ngồi đầy người, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, bà hiển nhiên không nghĩ đến Thẩm Lâm Xuyên, người được cho là đang nằm trên giường dưỡng bệnh, thế nhưng lúc này lại đang ngồi ở phòng khách ăn cơm.

"Tiểu Xuyên a, con bị bệnh sao không nằm trên giường đi? Nếu bị trúng gió cảm lạnh, tình trạng của con sẽ trở nên trầm trọng hơn." Liễu Thư Vân ngữ khí nhu hòa nói chuyện với Thẩm Lâm Xuyên, bà ta diễn như người mẹ tốt luôn quan tâm đến con cái của mình.

"Không có việc gì, tôi thấy dễ chịu hơn nhiều rồi." Thẩm Lâm Xuyên trả lời ngắn gọn.

"Chỉ cần con vui vẻ là được." Liễu Thư Vân hiểu ý không nói thêm nữa, quay đầu cười nhìn Hứa Cẩm Vi, "Cô bé xinh đẹp này là ai?"

Về cơ bản bà biết tất cả mọi người ở đây, nhưng bà chưa bao giờ nhìn thấy cô bé này trước đây.

"Cậu ấy là bạn cùng lớp của tôi, biết tôi bị bệnh nên cậu ấy đến thăm."

"Tốt tốt, vậy mọi người nói chuyện đi. Ta mang A Hải lên lầu thay quần áo." Nói xong, Liễu Thư Vân định đưa Thẩm Lâm Hải lên lầu.

"Mẹ, con đói rồi." Thẩm Lâm Hải nhìn trên bàn cơm tỏa ra mùi thức ăn nồng đậm, không khỏi cảm thấy đói.

Hôm nay trời mưa nên Liễu Thư Vân lái xe đến trường để đón con trai tan học, lúc này cả hai đều chưa ăn gì. Thẩm Lâm Xuyên không thân thiết với bà, trước đây bà cũng không thường xuyên ăn cơm ở nhà, nên vốn dĩ muốn đợi Thẩm Lâm Xuyên và những người khác ăn xong mới cùng con trai ăn cơm một mình, nhưng vì con trai bà muốn ăn, đương nhiên bà không nỡ từ chối.

Liễu Thư Vân do dự hồi lâu mới nói: "Má Trương, đi lấy thêm hai bộ bát đũa đi."

"Dì Liễu, chúng tôi mang những món ăn này từ một nhà hàng nhỏ bên ngoài về, dì có chắc chắn muốn ăn không?" Trần Lập mỉm cười hỏi.

Cậu biết rõ nhất tính tình soi mói của dì Liễu, bà luôn chỉ ăn ở nhà hàng quốc doanh và không bao giờ ăn ở quán ven đường hay nhà hàng bẩn gì đó. Lúc này sợ rằng bà còn tưởng đồ ăn trên bàn là do má Trương nấu, nếu không cũng sẽ không nói ra lấy thêm hai bộ bát đũa.

Đúng như dự đoán, sau khi nghe được lời của Trần Lập, nụ cười trên mặt Liễu Thư Vân cứng lại. Sau khi bình tĩnh lại, bà mỉm cười, nói: "Ta cảm thấy khẩu phần ăn cũng không phải rất nhiều, nếu là Tiểu Lập mấy người đặc biệt mua đến vậy thì các cậu tự ăn đi. Má Trương, đi nấu thêm hai món nữa cho con và A Hải đi."

"Vâng, thưa phu nhân."

"Vậy chúng ta lên lầu thay quần áo trước, các người từ từ ăn đi." Liễu Thư Vân nói xong liền dẫn Thẩm Lâm Hải lên lầu.

Sau khi đợi bọn họ rời đi, mọi người lại bắt đầu ăn uống, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

Hứa Cẩm Vi vừa ăn, vừa suy nghĩ về loạt thần thái và biểu cảm của Liễu Thư Vân khi bà bước vào, khi bà ta bước vào và nhìn thấy Thẩm Lâm Xuyên đang ngồi ăn cơm trong phòng khách, vẻ mặt ngạc nhiên của bà ta có vẻ hơi quá. Không phải là sự ngạc nhiên bình thường mà là càng nhiều vài phần kinh hãi ở bên trong.

Một chuyện nhỏ như vậy, bà vì cái gì mà cảm thấy kinh hãi? Bởi vì bà chắc chắn Thẩm Lâm Xuyên sẽ ốm đến không thể dậy được vào lúc này, cho nên bà rất sốc khi nhìn thấy cậu ấy ngồi ăn cơm dưới lầu. Dù đã kịp thời che đậy nhưng Hứa Cẩm Vi vẫn nhận ra nỗi kinh hoàng ẩn chứa sau sự kinh ngạc.

Vừa rồi thời điểm khi bà lên lầu, bà không ngừng nhìn Thẩm Lâm Xuyên, giống như đang quan sát sắc mặt và trạng thái tinh thần của cậu ấy.

Hứa Cẩm Vi về cơ bản có thể kết luận, người âm thầm động tay chân với Thẩm Lâm Xuyên nhất định là Liễu Thư Vân.

Nếu trong khoảng thời gian này Thẩm Lâm Xuyên không ăn ở cửa tiệm nhà cô, uống rất nhiều nước dị năng, đã hóa giải một phần độc tố, chỉ sợ cậu ấy thật sự chỉ có thể ốm yếu nằm trên giường bệnh.

Đối với một đứa trẻ, có thể tàn nhẫn xuống tay như vậy sao?

Nghĩ đến đây, Hứa Cẩm Vi trong lòng không biết từ chỗ nào trào ra một cổ tức giận, đứng dậy mở miệng nói: "Tớ muốn uống chút nước."

"Trong phòng bếp có, tớ đi rót cho cậu." Trần Lập nói rồi định đứng dậy.

"Không cần, tớ có thể tự mình đi. Nếu không tìm được, tớ sẽ hỏi má Trương." Hứa Cẩm Vi uyển chuyển từ chối."

"Vậy được rồi." Trần Lập nhún nhún vai, không kiên trì nữa.

Hứa Cẩm Vi đứng dậy đi vào bếp, hỏi má Trương về vị trí của ấm nước và ly nước, sau đó rót ra hai ly nước ấm, một ly chính mình uống, một ly đưa cho Thẩm Lâm Xuyên. Thẩm Lâm Xuyên còn đang bưng bát súp xương hầm, không rõ nguyên do mà nhìn cô, Hứa Cẩm Vi cũng ý thức được hành vi của mình có điểm hơi quái dị, nhưng cũng không tốt cùng cậu ta giải thích, chỉ ương ngạnh nói:" Cậu cần uống nhiều nước ấm để nhanh khỏi bệnh."

"......" Thẩm Lâm Xuyên trầm mặc một chút:"Cám ơn..."

Cậu cầm lấy ly nước, đối mặt với vài ánh mắt trêu đùa, chóp tai không khỏi lại bắt đầu hơi đỏ lên.

Không biết có phải là cậu bị ảo giác hay không, nhưng ly nước hôm nay luôn có cảm giác như có một vị ngọt khác.

Ăn cơm xong, Hứa Cẩm Vi thân là con gái cũng không tốt ở lại quá muộn, miễn cho Trịnh Bình ở nhà lo lắng, cô tạm biệt và rời đi cùng mấy người Trần Lập.

"Thẩm Lâm Xuyên, ngày mai nếu cảm thấy tốt hơn thì đến trường học đi." Hứa Cẩm Vi vốn định quay về suy nghĩ kỹ xem nên xử lý thế nào với Thẩm Lâm Xuyên, có một số việc tốt nhất nên hỏi riêng cậu ta mới tốt.

Thẩm Lâm Xuyên nhìn cô, hơi né tránh ánh mắt sáng ngời của cô gái, thấp giọng nói: "Được, được..."

"Anh Xuyên, đừng lo lắng, các anh em nhất định sẽ giúp anh đưa người đến tận cửa." Tôn Triều Dương cố ý đi ở cuối cùng, trầm giọng nói với Thẩm Lâm Xuyên, dùng cùi chỏ chọc vào cậu

Nhìn thấy Tôn Triều Dương nháy mắt, Thẩm Lâm Xuyên nhất thời không nói nên lời, nếu là những cô gái khác, một mình về nhà chắc chắn sẽ không an toàn, nhưng người này... thì lại khác...

Quên đi, những chuyện này không cần phải nói với bọn họ, cứ để bọn họ đưa đi, dù sao bọn họ cũng không có việc gì làm.