Ngày hôm sau, súp hoành thánh thịt bằm ra mắt đã được khách hàng đón nhận nồng nhiệt. Những người ngại mua hoành thánh lớn đã quyết định mua một phần hoành thánh nhỏ, da mỏng nhân nhiều, nước súp thơm ngon và nóng hổi mà ăn một chén. Sau khi ăn một chén, cả người sẽ cảm thấy dễ chịu đến nỗi ngay cả lỗ chân lông cũng giãn ra.
Biển hiệu cho cửa tiệm của các cô cuối cùng đã được quyết định, liền sử dụng "Xương Cốt Vương" mà Hứa Cẩm Vi đã đề xuất trước đó, món súp xương hầm của các cô có thể nói là món duy nhất trong toàn bộ thành phố S. Trịnh Bình đặc biệt thiết kế một tấm biển, trên nền đen có ba chữ lớn viết bằng sơn vàng - Xương Cốt Vương, được viết theo lối chữ thảo, có thể nói là khá khí phách.
Theo thời gian khai trương cửa tiệm, đã được nhiều thực khách tuyên truyền, ngày càng có nhiều người biết đến cửa tiệm "Xương Cốt Vương" mở trên đường Nhân Dân này. Món mì súp xương hầm và súp hoành thánh xương hầm là món đặc trưng của cửa tiệm, được bán ít nhất hàng trăm tô mỗi ngày, thậm chí còn có món súp xương heo bán sạch ba thùng lớn mỗi ngày, và công việc kinh doanh trở nên cực kỳ thịnh vượng.
Thẩm Lâm Xuyên cùng Tôn Triều Dương bọn họ bốn người, vẫn như cũ đến điểm danh đúng giờ mỗi ngày. Họ thực sự ước gì có thể ăn ba bữa một ngày trong cửa tiệm của nhà cô.
Mùa mưa sắp đến, trời mưa to mấy ngày liền, nước ngập đọng trên mặt đất, rất nhiều cửa hàng bị ngập, nhưng may mắn cửa tiệm của Trịnh Bình có ngưỡng cửa tương đối cao nên nước không thể ngập đến, nếu không cửa tiệm sẽ không thể buôn bán được. Bà không hề biết, sở dĩ nước đọng không tràn vào, đều là nhờ Hứa Cẩm Vi, dùng dị năng hệ thủy điều khiển.
"Trời ạ, trời sẽ mưa tới khi nào a?" Tôn Triều Dương thanh âm lớn từ xa truyền đến, mấy nam sinh lội nước, một thân chật vật mà vọt vào trong cửa tiệm.
"Mau lau nước trên người, đặt cái dù vào thùng bên cạnh, đừng để nước rơi xuống sàn nhà." Hứa Cẩm Vi cầm mấy cái khăn khô đi tới.
"Cám ơn nha!" Tôn Triều Dương cầm lấy khăn mặt, lau nước trên người, mỉm cười cảm ơn Hứa Cẩm Vi.
"Không có gì, Thẩm Lâm Xuyên đâu rồi?" Bình thường Thẩm Lâm Xuyên bốn người luôn như hình với bóng, nhưng hôm nay chỉ có Tôn Triều Dương, Trần Lập và Diêm Túc ba người đến, khiến Hứa Cẩm Vi rất ngạc nhiên.
"Cậu ấy bị bệnh, ở nhà nghỉ ngơi rồi." Tôn Triều Dương thở dài nói.
"Bị bệnh? Cảm lạnh à? Có nghiêm trọng không?" Bởi vì Hứa Cẩm Vi thường xuyên để cho Thẩm Lâm Xuyên 'cõng nồi' nên Trịnh Bình có ấn tượng rất tốt với Thẩm Lâm Xuyên, dường như xem cậu ấy như con trai, lúc này nghe tin cậu ấy bị bệnh, nhất thời trở nên lo lắng.
"Không phải cảm lạnh, mà là bệnh cũ." Tuy nói như thế, nhưng vẻ mặt của Tôn Triều Dương cũng không giấu được sự lo lắng.
Hứa Cẩm Vi trong lòng vừa động, cô chợt nhớ tới trong cuốn sách, Thẩm Lâm Xuyên vì bệnh mà chết vào năm thứ hai trung học, bọn họ thường xuyên qua lại, Thẩm Lâm Xuyên thoạt nhìn thân thể không có vấn đề gì, thậm chí so với người bình thường còn cường tráng hơn một chút, cô vốn cho rằng Thẩm Lâm Xuyên đột nhiên mắc bệnh cấp tính gì đó ở năm thứ hai trung học, nhưng hiện tại xem ra, cùng cái 'bệnh cũ' này không thoát khỏi quan hệ.
Nếu cô không biết Thẩm Lâm Xuyên, không có bất kỳ tiếp xúc hay quan hệ gì với cậu, cô sẽ không cần quan tâm đến sự sống chết của cậu. Nhưng vấn đề là... sau khoảng thời gian tiếp xúc này, họ đã trở thành bạn bè, và cô vô luận như thế nào cũng không thể không để ý đến, mà trơ mắt nhìn bạn bè mình chết đi như vậy.
Rất rõ ràng, sau Trịnh Bình, Thẩm Lâm Xuyên cũng trở thành người mà cô quyết định sửa đổi số phận, mặc dù dị năng hệ thủy không giống như dị năng hệ mộc có khả năng chữa trị hiệu quả cao, nhưng cũng có thể dùng để bồi dưỡng nhất định, bây giờ cách kỳ nghỉ hè thứ hai của trung học vẫn còn sớm, tích lũy theo thời gian, có thể sẽ có hiệu quả nhất định.
Hứa Cẩm Vi quyết định một chút nữa, lúc đến trường học, nhất định phải hỏi thăm tình hình bệnh tình của Thẩm Lâm Xuyên.
Trịnh Bình đem hộp cơm trưa đã đóng gói đưa cho mấy người, "Được rồi, thu dọn đồ đạc và nhanh chóng đến trường đi. Trời đang mưa, khi băng qua đường hãy cẩn thận."
"Con biết rồi, tạm biệt dì." Mấy người cất kỹ hộp cơm, tạm biệt Trịnh Bình rồi cùng nhau đến trường.
Trên đường đi, Hứa Cẩm Vi lần thứ hai hỏi thăm về "bệnh cũ" của Thẩm Lâm Xuyên, đám người Tôn Triều Dương nhìn nhau, cuối cùng cũng lựa chọn nói cho Hứa Cẩm Vi biết tình hình của Thẩm Lâm Xuyên.
" Bệnh tim" Hứa Cẩm Vi lặp lại nói, trong ánh mắt nghi hoặc của cô, mấy người liếc nhau, vẫn là người nói nhiều nhất trong nhóm Tôn Triều Dương giải thích ngọn nguồn cho cô biết.
Hóa ra mẹ của Thẩm Lâm Xuyên, Trần Mạn Lâm là con gái của một ông trùm bất động sản Hồng Kông, bà đã yêu và kết hôn với Thẩm Triển Bằng khi bà đến đại lục đi học.
Trần Mạn Lâm bị bệnh tim bẩm sinh, kỳ thật cũng không thích hợp mang thai và sinh con. Tuy nhiên, bà rất yêu Thẩm Triển Bằng, một lòng muốn sinh ra một đứa con thuộc về họ. Sau khi biết mình có thai, bà nhất quyết muốn sinh ra đứa con này, Thẩm Triển Bằng vốn là kiên quyết không đồng ý, nhưng không thể cưỡng lại được bà và chỉ phải đáp ứng trong nước mắt.
Mặc dù thời điểm đó, hai người đã chọn bệnh viện và mời bác sĩ tốt nhất trong nước, tất cả đều chuẩn bị tỉ mỉ, chỉ cầu mẹ con đều bình an, nhưng sau khi sinh Thẩm Lâm Xuyên, Trần Mạn Lâm đã hao phí rất nhiều khí lực, trước đó tuy đã chuẩn bị cho trường hợp khẩn cấp nhưng không có hiệu quả, chỉ kịp nhìn đứa con mà mình đã mong chờ từ lâu, sau đó vì suy tim mà qua đời.
Sau khi mất vợ, Thẩm Triển Bằng vô cùng đau buồn, nhưng ông, một người đàn ông, làm sao có thể biết cách chăm sóc một đứa trẻ? Hơn nữa, lúc đó ông mới lập nghiệp và căn bản không thể phân thân được, nên ông nghe theo lời khuyên của cha mẹ và thông qua giới thiệu gặp được một người phụ nữ có tích cách ôn nhu, hiền lành và đã kết hôn với Liễu Thư Vân, nghĩ trong nhà có một người phụ nữ, có thể sẽ giúp con mình trưởng thành ngày càng tốt hơn một chút.
Thẩm Triển Bằng ban đầu vốn là hy vọng Liễu Thư Vân sẽ chăm sóc Thẩm Lâm Xuyên thật tốt, chờ khi Thẩm Lâm Xuyên lớn hơn một chút, lại sinh con của chính bọn họ, cũng không tính là phụ lòng bà ta, nhưng ai biết do một lần sơ suất say rượu, Liễu Thư Vân cũng mang thai một đứa trẻ. Đó cũng là vợ ông cưới hỏi đàng hoàng, tất nhiên, Thẩm Triển Bằng không thể ép Liễu Thư Vân phá thai, chỉ nghĩ có một đứa trẻ cũng là vậy, có hai đứa trẻ cũng là giống nhau. Mặc dù không giống như tình hình dự kiến, nhưng là hai đứa trẻ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, xem như là một chuyện tốt, vì thế mới có Thẩm Lâm Hải.
Có thể là bị bệnh từ trong bụng mẹ, từ nhỏ thân thể Thẩm Lâm Xuyên vẫn luôn không tốt, lúc 2 tuổi, Thẩm Lâm Xuyên đột nhiên sốt cao không ngừng, thật sự không có biện pháp nào khác, phải đưa cậu đến bệnh viện, lúc kiểm tra thì phát hiện có vấn đề về tim-- trên mặt có một lỗ khoảng 0,5 mm!
Ở trong nước không có điều kiện trị liệu, nhất định phải đưa đứa trẻ ra nước ngoài điều trị mới được. Nhưng Thẩm Triển Bằng đã là quan chức chính phủ, không thể tự ý rời bỏ chức vụ của mình, Liễu Thư Vân cũng không có cách nào một mình chăm sóc hai đứa nhỏ ở nước ngoài nên cuối cùng ông phải liên lạc với gia đình của vợ trước, anh trai của Trần Mạn Lâm là Trần Hoằng Văn.
Cậu ruột của Thẩm Lâm Xuyên, Trần Hoằng Văn, có mối quan hệ rất tốt với em gái mình. Đương nhiên, ông ấy muốn bảo vệ máu mũ cuối cùng của em gái mình. Ông ấy đã không ngần ngại đưa Thẩm Lâm Xuyên ra nước ngoài phẫu thuật, sau khi phẩu thuật cậu phải điều dưỡng ở nước ngoài 3 năm, chờ Thẩm Lâm Xuyên trở lại bên người Thẩm Triển Bằng, lúc ấy cậu đã hơn năm tuổi, không sai biệt lắm đến tuổi đi học tiểu học.
Trong những năm này cậu cùng ba của mình tiếp xúc cũng không nhiều, chỉ đem cậu cùng em họ làm người thân duy nhất của chính mình. Cùng với Liễu Thư Vân còn có Thẩm Lâm Hải cũng không có quan hệ gần gũi, huống chi trong 3 năm này, Thẩm Triển Bằng cùng hai mẹ con Liễu Thư Vân đã phát triển tình cảm sâu sắc, làm cho cậu cảm thấy chính mình có vẻ dư thừa.
Trần Hoằng Văn yêu thương Thẩm Lâm Xuyên, biết cháu trai không thích ứng được, nên ông đã đến đại lục phát triển sự nghiệp, thuận tiện đem theo con trai Trần Lập đến để cùng Thẩm Lâm Xuyên cùng nhau đi học, chăm sóc lẫn nhau.
Cho nên anh em họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ này, tình cảm rất là tốt, sau đó lại quen biết với Tôn Triều Dương cùng Diêm Túc, bốn người biến thành bạn tốt như hình với bóng.
Lần này Thẩm Triển Bằng được thăng chức, Thẩm Lâm Xuyên phải chuyển trường đến Thành phố S, Trần Lập và những người khác cũng không ngần ngại làm theo. Dù sao thì trình độ dạy học ở thành phố S cũng thuộc hàng tốt nhất cả nước.
Về phần bệnh cũ của Thẩm Lâm Xuyên, chính là bệnh tim của cậu ấy, tuy lỗ thủng trong tim đã được phẫu thuật điều trị nhưng vẫn có ảnh hưởng nhất định đến cơ thể khi thời tiết xấu, cậu ấy sẽ cảm thấy tức ngực, khó thở, nhất định phải nghỉ ngơi vài ngày. Hai ngày nay trời mưa, thân thể Thẩm Lâm Xuyên không chịu nổi nên hôm nay xin nghỉ phép.
Hứa Cẩm Vi nói:"Cậu ấy ở nhà một mình à? Có ai chăm sóc cậu ấy không?"
Trần Lập gật đầu:"Người nhà bọn họ mướn một người giúp việc, sẽ nấu cháo gì đó cho cậu ấy." Về phần mẹ kế của cậu ấy, tay chân không đụng việc nhà, căn bản không cần trông cậy vào.
Hứa Cẩm Vi tưởng tượng bộ dáng Thẩm Lâm Xuyên ốm yếu nằm trên giường, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, bộ dáng thật đáng thương, làm cho cô cảm thấy có chút không đành lòng.
"Sinh bệnh cần phải được tẩm bổ, làm sao có thể chỉ uống cháo được? Nếu thuận tiện, tớ có thể đến thăm cậu ấy không? Nhân tiện mang cho cậu ấy món gì ngon ngon."
"Được a! A Xuyên nhất định sẽ rất cao hứng." Tôn Triều Dương đồng ý, Thẩm Lâm Xuyên ở nhà một mình khẳng định sẽ rất cô đơn, bọn họ đã định chuẩn bị một ít đồ ăn đi qua cùng cậu ấy ăn chung vào buổi tối, sẽ náo nhiệt hơn khi có thêm một người.
Sau khi thống nhất với nhau, họ lần lượt trở về phòng học của mình và đợi cho đến khi tan học rồi mới cùng nhau đi tới 'Xương Cốt Vương', muốn đem cơm qua đó, khẳng định là phải nhờ Trịnh Bình làm cơm, Thẩm Lâm Xuyên cả ngày chưa ăn đến, khẳng định cũng tưởng niệm tay nghề của Trịnh Bình.
Hứa Cẩm Vi nói cho Trịnh Bình biết tình huống của Thẩm Lâm Xuyên, nhất thời làm bà đau lòng không thôi, bà biết Hứa Cẩm Vi định cùng Tôn Triều Dương và những người khác đến thăm bệnh Thẩm Lâm Xuyên nên đương nhiên là rất đồng ý, ngoài súp xương hầm, bà còn nấu một số món ăn nhẹ bổ dưỡng để bọn họ mang đến cho Thẩm Lâm Xuyên.
Vì bên ngoài trời vẫn đang mưa nên bốn người bắt xe thẳng đến nhà Thẩm Lâm Xuyên. Gia đình Thẩm sống trong một tòa nhà ba tầng kiểu tây, có một khu vườn nhỏ ở tầng dưới, trông rất đẹp. Sau khi xuống xe và trả tiền, Trần Lập tiến lên gõ cửa. Người mở cửa là má Trương, người được gia đình Thẩm đặc biệt mời đến nấu ăn và dọn dẹp.
"Biểu thiếu gia, cậu đã tới."
"Má Trương, anh Xuyên đã tỉnh rồi à?" Là em họ của Thẩm Lâm Xuyên, Trần Lập đương nhiên quen thuộc với má Trương này.
"Cậu ấy tỉnh rồi, vừa mới kêu đói, tôi còn đang nấu cháo cho cậu ấy." Má Trương tuổi đã ngoài năm mươi, khuôn mặt hiền lành, tài nấu nướng cũng khá tốt. Tuy rằng so kém Trịnh Bình, nhưng vẫn tốt hơn người bình thường.
"Chúng con đã mang đồ ăn đến và sẽ ăn cùng anh ấy sau. Người có thể bày ra vài cái dĩa được không?" Trần Lập đưa hộp cơm mà họ mang đến cho má Trương. Đồ ăn đều còn nóng và đổ trực tiếp ra dĩa là có thể ăn.
Bà Trương tiếp nhận đồ ăn trên tay cậu, liên tục đáp ứng.
Vì thế, Trần Lập, nói:" Chúng con đi lên thăm anh Xuyên đây, một chút nữa sẽ xuống dùng cơm.
"Được." Bà Trương đáp một tiếng, đi vào phòng bếp bận rộn.
Trần Lập biết rõ đường đi, dẫn Hứa Cẩm Vi đám người lên lầu hai, một bên đẩy cửa phòng ngủ của Thẩm Lâm Xuyên một bên cấp cao giọng nói:" Anh Xuyên chúng ta đến thăm anh nha!"