Buổi sáng, Hứa Cẩm Vi rất là ngoài ý muốn nhận lấy hai hộp cơm trưa từ trong tay Trịnh Bình.
"Mẹ, sao hôm nay mẹ lại chuẩn bị cho con tới hai hộp cơm a?"
"Đây là cho người bạn học kia của con." Trịnh Bình vừa chất đồ lên xe ba bánh vừa trả lời, "Người ta giúp chúng ta, dù sao cũng phải cảm ơn người ta, nhà chúng ta cũng không có gì đáng giá, chỉ có tay nghề của mẹ tạm được nên làm cho thằng bé ít đồ ăn, con cầm đi, xem thử có hợp khẩu vị của thằng bé hay không, nếu thích thì sau này mẹ có thể thuận tiện làm nhiều một chút cho nó."
Hứa Cẩm Vi vốn tưởng rằng chuyện phiếu lương thực cứ như vậy mà trôi qua nhưng lại không nghĩ tới Trịnh Bình vẫn còn nhớ, thậm chí còn muốn nấu cơm lâu dài cho Thẩm Lâm Xuyên.
Cô mở hộp cơm ra nhìn một cái, bên trong lại là hai miếng thịt kho được cắt vuông vức, còn có khoai tây và một quả trứng gà, đều được nấu chung với thịt kho, trên lớp cơm đầy ắp trắng như tuyết, nhìn vừa sệt vừa bóng nhẫy khiến người ta muốn há to miệng nhoàm một miếng.
Nhưng mà Trịnh Bình cũng không để con gái mình chịu thiệt, đồ ăn trong hai hộp cơm đều giống nhau như đúc.
"Mẹ, cũng không cần khách sáo như vậy mà? Chúng ta cũng trả tiền cho người ta rồi." Hứa Cẩm Vi có chút tiếc thịt nhà mình, có lẽ Trịnh Bình đã làm hết tất cả số thịt heo đã đổi trước đó, "Hơn nữa, làm một lần cũng đủ rồi, ngày nào cũng làm không phải lỗ hay sao?"
"Con, cái đứa nhỏ này!" Trịnh Bình có chút quở trách vỗ bả vai cô một cái, "Người ta chịu giúp con là tình cảm, nói cái gì mà lỗ hay không lỗ? Nếu không phải là người ta tốt bụng giúp đỡ thì cho dù chúng ta có tiền cũng không đổi được phiếu đâu a! Phải thật cám ơn người ta cho thật tốt."
Còn một nguyên nhân khác mà bà không nói ra, Hứa Cẩm Vi ở trường học chỉ chơi với cháu gái mình, cũng chưa bao giờ nói chuyện trường học. Mặc dù Trịnh Bình ngoài miệng không nói, trong lòng cũng biết sinh hoạt ở trường của con gái có lẽ cũng không thoải mái, làm một người mẹ, làm sao bà có thể không tự trách, không đau lòng cho được?
Đối phương chuyển trường tới chắc hẳn cũng không có bạn bè gì, nếu như ngày nào bà cũng làm thêm một phần cơm là có thể làm cho con gái có nhiều bạn, lại là con trai, nếu như có người ăn hiếp con gái, đối phương nể ân tình này cũng có thể bảo vệ một chút. Trịnh Bình cảm thấy trên đời này thật là không có cuộc mua bán nào lợi hơn cái này.
"Được rồi được rồi." Thấy thái độ kiên quyết của Trịnh Bình, Hứa Cẩm Vi bất đắc dĩ đồng ý, bỏ hai hộp cơm vào trong túi, cầm đưa cho người khác là không thể nào, cùng lắm hôm nay mình ăn hai phần cơm, dù sao cô cũng ăn nhiều, còn việc ngày nào cũng mang cơm thì nói nhà đối phương cũng chuẩn bị là được.
Nhưng mà, trời không theo lòng người, Hứa Cẩm Vi không nghĩ tới cuối cùng hộp cơm này lại vẫn rơi vào trong tay Thẩm Lâm Xuyên.
Vẫn như mọi ngày, cô đến trường học sớm, giúp Trịnh Bình bày sạp bán hàng xong thì lại giúp bà chào khách. Đúng lúc đó, một chiếc xe hơi dừng lại ở cửa trường học dẫn tới không ít người chú ý, dù sao thời đại này đến xe ba bánh cũng hiếm thấy chứ đừng nói đến xe hơi bốn bánh.
Cửa xe mở ra, đầu tiên nhìn thấy chính là một đôi chân dài, kế tiếp là áo sơ mi trắng đến lóa mắt, cuối cùng là một gương mặt trẻ tuổi lại anh tuấn.
"Dáng dấp của đứa nhỏ này thật anh tuấn." Bất kể tuổi tác giới tính gì, con người luôn yêu thích cái đẹp, mọi người đem tầm mắt xoay qua, thì có một bà bác đang đứng xếp hàng chờ bánh khoai tây không nhịn được lên tiếng khen ngợi.
"Đúng vậy, hơn nữa có thể ngồi xe tới đi học, điều kiện gia đình khẳng định không bình thường." Một khách hàng khác cũng phụ họa nghị luận đôi câu.
Hứa Cẩm Vi theo bản năng ngẩng đầu nhìn một cái, không ngoài ý muốn phát hiện nhân vật chính của đề tài mà mấy bà khách nói đến, chính là Thẩm Lâm Xuyên. Cô không có hứng thú mà cúi đầu xuống, rắc tiêu lên bánh khoai tây vừa chiên xong, rồi dùng túi giấy bọc lại giao cho khách hàng.
Sau khi Thẩm Lâm Xuyên xuống xe liền cắm đầu đi vào trường học, đột nhiên nghe được phía sau truyền tới thanh âm trầm thấp hùng hậu, "Đừng quên mua đồ ăn sáng."
Thẩm Lâm Xuyên có chút không nhịn được mà nhíu mày một cái, nhưng rốt cuộc vẫn thả chậm bước chân, đi tới quầy điểm tâm xung quanh nhìn một vòng, sau đó thấy một bóng người quen thuộc, ánh mắt hơi cứng lại một cái, xoay người đi tới bên kia.
"Bánh này bán thế nào?" Thẩm Lâm Xuyên mở miệng hỏi.
"Năm xu một cái, mua ba cái trở lên còn cần một tờ phiếu lương thực suất nhỏ." Thấy cậu con trai anh tuấn vừa rồi đi tới trước gian hàng nhà mình, Trịnh Bình cũng có chút ngạc nhiên mừng rỡ, nhiệt tình mở miệng đón tiếp.
"Cho cháu hai cái đi." Thẩm Lâm Xuyên nói xong từ trong túi móc ra một tờ một hào, tầm mắt khẽ nâng lên, rơi vào trên người Hứa Cẩm Vi ở trước mặt. Hứa Cẩm Vi đã xoay người, dáng vẻ không nhìn thấy cậu, rõ ràng là không muốn cùng cậu diễn tiết mục "nhận người quen" ở trước gian hàng nhà mình.
Thẩm Lâm Xuyên dừng một chút, cũng theo ý cô, làm bộ như không nhận biết cô.
"Được." Trịnh Bình thu tiền, liền bắt đầu chiên bánh khoai tây mới. Khi bánh chuyển sang màu vàng đẹp mắt, một mùi thơm hấp dẫn tỏa ra.
Thẩm Lâm Xuyên vốn chỉ là muốn ăn qua loa cái gì đó theo ý cha mình nhưng không nghĩ tới bánh khoai tây này còn có mùi rất thơm, làm cho cậu cũng cảm thấy đói bụng.
"Bạn học, bánh của cháu đã xong." Rất nhanh Trịnh Bình rắc gia vị lên bánh khoai tây sau đó đưa cho Thẩm Lâm Xuyên.
"Cám ơn!" Sau khi Thẩm Lâm Xuyên nhận lấy, bất chấp cái nóng liền cắn một cái, mùi vị ngon miệng nổ lên trên đầu lưỡi, vỏ ngoài xốp giòn cùng bên trong mềm dẻo hình thành sự tương phản rõ ràng khiến cậu nhất thời hối hận khi không mua thêm hai cái nữa.
"Niếp Niếp à, thời gian cũng không còn sớm, con đi vào trường đi." Trịnh Bình nhìn học sinh vào trường học càng ngày càng nhiều, lo lắng Hứa Cẩm Vi đi muộn liền nhắc nhở cô một câu.
"Được, vậy con đi nhé." Hứa Cẩm Vi thấy cũng đến giờ rồi liền cởi tạp dề trên người ra, đeo cặp sách lên.
Trịnh Bình thấy cô chuẩn bị rời đi, lại nhắc nhở ︰ "Đừng quên đưa hộp cơm cho người bạn kia, kêu Thẩm gì đó? À đúng, Thẩm Lâm Xuyên!"
Thẩm Lâm Xuyên đột nhiên bị điểm tên dừng chân một cái, có chút kinh ngạc nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Cẩm Vi, Hứa Cẩm Vi ngẩng đầu chạm vào mắt cậu.
Bốn mắt nhìn nhau, tình cảnh nhất thời vô cùng lúng túng.
"Làm sao vậy?" Trịnh Bình cảm giác được bầu không khí có cái gì không đúng, không khỏi lên tiếng hỏi.
"Không cái gì... Mẹ, con đi đây!" Hứa Cẩm Vi xoay người rời đi.
Thẩm Lâm Xuyên trừng mắt nhìn, rốt cuộc là không vạch trần cô trước mặt mẹ cô, cầm bánh khoai tây rời đi, chân dài sải bước.
"Không giải thích một chút sao?" Vào cổng trường, Thẩm Lâm Xuyên liền đi nhanh đến bên người Hứa Cẩm Vi. Cậu vốn không phải là một nhân vật thích thăm dò như vậy, nhưng mà đối với Hứa Cẩm Vi, dường như cậu luôn sẽ có chút không kiềm chế được bản thân.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Tràn đầy sức mạnh nhưng lại bị người khác ăn hiếp, mạnh mẽ nhưng khiêm tốn, người này thật là tràn đầy mâu thuẫn khiến cho cậu không thể hiểu nổi, lại không nhịn được sinh ra tò mò.
Hứa Cẩm Vi không lên tiếng, tiếp tục vùi đầu đi vào trong.
Thẩm Lâm Xuyên hơi nhíu mày, "Không bằng tôi đi hỏi dì một chút a?"
Hứa Cẩm Vi dừng chân một cái, ánh mắt bất thiện nhìn về phía đối phương. Nhưng mà thiếu niên trước mặt sạch sẽ gầy gò, ánh mắt đen bóng trong suốt, khóe miệng treo nụ cười nhàn nhạt, da thịt trắng noãn, dáng cao chân dài, mặc áo sơ mi trắng quần jean, lúc đứng ở trước mặt cứ như một cây bạch dương cành lá non nớt, Hứa Cẩm Vi không khỏi không thừa nhận, mình quả thật có chút yêu cái đẹp, ít nhất cô nhìn gương mặt này, còn thật sự không có cách nào lãnh khốc như đối xử với đám người Ngô Khải được.
"Ngày hôm qua đổi chút phiếu lương thực với người ta, lấy cậu ra làm lá chắn nên mẹ tớ làm ít đồ ăn muốn cảm ơn cậu." Hứa Cẩm Vi lời ít ý nhiều, giải thích một phen.
"Thì ra là như vậy." Tầm mắt của Thẩm Lâm Xuyên không khỏi quét về cái cặp căng phồng của cô, bên mép lộ ra ý cười, giơ tay ra, "Đưa cho tớ đi."
Hứa Cẩm Vi nhíu mày, "Cho cậu cái gì?"
"Cơm hộp." Thẩm Lâm Xuyên đơn giản trả lời hai chữ, ngón tay thon dài vẫn giơ ở trước mặt cô, cặp mắt phượng đen bóng lẳng lặng đưa mắt nhìn cô, không có cảm giác bị áp bách gì, tựa hồ cũng không bao hàm cảm xúc gì cả, nhưng mà Hứa Cẩm Vi vẫn cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Người này rốt cuộc muốn làm cái gì a?!
Mắt thấy bên cạnh có bạn cùng lớp đi ngang qua, hơn nữa còn đưa ánh mắt hóng hớt qua bên này, Hứa Cẩm Vi ý thức được nếu dây dưa tiếp nữa thì đối với mình không có chỗ tốt gì, chỉ đành phải nhíu mày, lấy hộp cơm từ trong cặp ra nhét vào trong tay cậu ấy.
Đó cũng là nửa tấm phiếu thịt!
Hứa Cẩm Vi đau lòng nhíu mày nói, "Đây là mẹ tớ tự tay làm, phải ăn hết, một hạt gạo cũng không cho bỏ thừa, ăn xong nhớ rửa sạch sẽ! Nếu không..."
Cô dùng sức siết quả đấm, khớp xương phát ra tiếng vang lanh lãnh, Thẩm Lâm Xuyên nhất thời liền nhớ lại cảm giác sợ hãi vào buổi chiều tối hôm ấy.
Thấy nụ cười trên mặt Thẩm Lâm Xuyên biến mất, Hứa Cẩm Vi tự giác quay mặt sang chỗ khác, hài lòng đi về lớp học.
Thẩm Lâm Xuyên cũng chỉ biết cười khổ cất hộp cơm, sau đó đi theo.
Cậu thiếu chút nữa đã quên mất, cô nhóc này cũng không phải là đóa hoa yếu đuối, mà là một đóa hoa Bá Vương biết ăn thịt người.
Hai người một trước một sau đi vào phòng học, dẫn tới không ít người chú ý và xì xào bàn tán, nhưng mà hai người đều không phản ứng gì, đều tự đi về chỗ ngồi của mình.
Sau khi hết tiết đầu, mọi người đều đi hấp cơm, Thẩm Lâm Xuyên cũng chậm rãi cầm hộp cơm Hứa Cẩm Vi cho mình đi về phía phòng ăn.
"A Xuyên, cậu đến đây làm gì?" Nửa đường gặp phải đám Tôn Triêu Dương cùng Trần Lập đi ra khỏi nhà vệ sinh.
"Đi hâm cơm."
"Hâm cơm? Bà mẹ kế kia của cậu nấu cơm cho cậu?" Tôn Triêu Dương là một người ruột thẳng, nghĩ cái gì nói cái đó.
Trần Lập nghe vậy lập tức kéo mạnh Tôn Triêu Dương một cái, thật là nói phải chuyện không nên nói, Tôn Triêu Dương lời ra khỏi miệng cũng ý thức được không đúng, nhưng muốn thu hồi cũng không còn kịp rồi, chỉ có thể ngượng ngùng cười với Thẩm Lâm Xuyên một tiếng.
Thẩm Lâm Xuyên hiển nhiên rất biết tính cách của bạn mình, bởi vậy cũng không để ở trong lòng, chỉ đưa tay vỗ vai cậu ta một cái, sau đó cầm hộp cơm đi phòng ăn. Lời cảnh cáo của Hứa Cẩm Vi vẫn còn văng vẳng bên tai, cậu cũng không dám thờ ơ, lỡ như chọc phải cô gái kia, cho dù không bẻ cậu cong giống như cây gậy sắt thì cũng khó bảo đảm sẽ không nện cậu đến gãy hết xương.
Nghĩ tới đây, Thẩm Lâm Xuyên thậm chí không nhịn được cả người run lên.
Cậu loại bỏ sạch sẽ ý nghĩ đáng sợ kia ra khỏi đầu, bỏ hộp cơm trên nồi, nhìn hộp cơm bình thường không có gì lạ, trong nội tâm thế nhưng lại sinh ra tia mong đợi.
Cái này là do mẹ của Hứa Cẩm Vi tự tay làm ra... Rốt cuộc sẽ có mùi vị như thế nào?