Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Chương 167






Hứa Văn Lệ kéo Tạ Miêu ra khỏi phòng học, rẽ vào một chỗ yên tĩnh, đưa túi trong tay mình cho cô.“Lẽ ra phải trả chị sớm hơn nhưng hai ngày trước chị phát sốt nằm viện, em cũng quên mất.”Cô ấy nói xong, căng mặt bổ sung một câu: “Sau khi trở về đừng nói em đưa chị cái gì hết.”Chỉ là trả lại quần áo mà thôi, vốn không cần phải che che giấu giấu.Tạ Miêu sớm phát hiện vẻ mặt của cô ấy không đúng: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”“Còn không phải do Tào Khiết so.” Hứa Văn Lệ cắn răng: “Ngày hôm qua bà em đi ăn sinh nhật, bà về nhà cô dượng của em ăn cơm.

Ngay lúc bàn ăn đầy đủ họ hàng thân thích mà hỏi em mượn bộ quân trang của chị, luôn miệng nói quần áo chị tặng cho em.


Mợ nhỏ của em còn bồi thêm, nói cô ta học tập tốt, bình thường chắc chắn giúp em không ít.

Kêu em nên biết ơn một chút, cho cậu ta mượn quần áo mặc hai ngày.”Hai người kia một làm loạn, một hùa theo ra vẻ người lớn dạy dỗ cô ấy, khiến cô ấy tức giận không ăn được bao nhiêu.“Lúc ấy em đã nói mượn quần áo của chị, hai ngày trước đã đưa chị rồi.

Chị đừng để Tào Khiết thấy, mắc cô cậu ta về nhà lại gây chuyện.”Hứa Văn Lệ cười lạnh: “Có chị, em còn cần cậu ta giúp chắc? Cũng không xem thành tích của cậu ta kém hơn chị bao nhiêu.”Từ khi bị thông báo phê bình, Tào Khiết bị xa lánh trong trường, Trương Diễm có quan hệ rất tốt với cô ta cũng không chơi cùng cô ta nữa.mỗi ngày ngoại trừ vùi đầu học tập cũng chỉ vùi đầu học tập, không ngừng nghỉ chút nào.Tạ Miêu không lạ chuyện cô ta sẽ làm ra những chuyện thế này: “Chuyện này em muốn xử lý như thế nào? Cứ như vậy thôi à?”“Sao có thể! Nếu không phải mẹ em dặn dò em, đừng gây chuyện nhắc đến chuyện cậu ta trộm bài thi với ông bà, để bọn họ tức giận thì em cũng sớm xé rách da mặt của cậu ta rồi.”Hứa Văn Lệ bắt lấy tay Tạ Miêu: “Chị Miêu Miêu, chị cho em mượn tập ghi chép và sách bài tập đi.

Còn có một tháng thôi, bất cứ giá nào em cũng không ăn không ngủ để thi tốt hơn cậu ta, xem sau này cậu ra còn khoe khoang thế nào.”Tính tình Hứa Văn Lệ nóng nảy, làm việc cũng chỉ kéo được ba phút.


Lần trước mới nói phải học tập cho tốt, không tới hai ngày thì đã hơi lơ là rồi.Tạ Miêu ít khi thấy cô ấy quyết tâm lớn như vậy, gật gật đầu: “Được, về rồi chị sẽ đưa cho em.” Ngẫm lại lại nói: “Chỉ còn một tháng nữa là thi rồi, chị không thể đến tiết tự học buổi tối, có thể sau này giữa trưa không về nhà em ăn nữa, phải ở trường đọc sách.”“Em đây cũng mang cơm lên trường ăn.”Hứa Văn Lệ quyết tâm: “Em không tin em không thi tốt hơn Tào Khiết.”Hai người bàn bạc xong, ngày hôm sau mỗi người đều mang hộp cơm tới trường học.Tạ Miêu còn mang theo một chén gạo nhỏ, lúc tan học sẽ vào phòng nước vo kỹ rồi bỏ vào hộp cơm, thêm lượng nước vừa phải rồi đặt lên bếp hấp chín.Chờ tới giữa trưa, cơm chín rồi thì cô bỏ đồ ăn lên trên, bữa ăn còn tốt hơn vài bạn học ăn ở nhà nữa.Hứa Văn Lệ mang theo hai phần mỡ heo xào dưa muối, đã mắt hâm mộ: “Nếu trong huyện cũng nuôi heo thì tốt rồi.

Đáng tiếc nhà của em của nhà nước, chỗ lại nhỏ, còn phải ngủ trên đất, sao mà nuôi heo được.”“Không nuôi cũng tốt.” Tạ Miêu cười: “Nuôi heo rất có mùi, có khi em cũng không chịu nổi.

Hơn nữa dù nuôi trong huyện cũng không có thức ăn.


Đến lúc đó ngày nào em cũng lên núi cắt cỏ heo, nào còn thời gian đọc sách chứ.”Hứa Văn Lệ ngẫm lại thì thấy cũng đúng, không hề nhắc lại chuyện này nữa.Hai người cơm nước xong, đến phòng nước rửa hộp cơm, Hứa Văn Lệ ngồi trên chỗ Trịnh Chí An, làm bài với Tạ Miêu.Tạ Miêu mặc đồ đẹp lại thoải mái, lúc nghiêm túc học tập thì lại vô cùng yên tĩnh, có một sức hấp dẫn rất lớn.Hai người bắt đầu học tập, tiếng đùa giỡn của các học sinh khác trong phòng cũng nhỏ lại.Không lâu sau, lại lục đục có vài học sinh ăn xong, rửa hộp cơm xong liền mở sách.Lúc Ngô Thục Cầm trở về, phát hiện hôm nay phòng học vô cùng yên lặng, giống tiết tự học hơn là giờ nghỉ trưa.Cô ấy bước nhẹ bước chân về chỗ theo bản năng, lấy bài tập toán thầy Trịnh giao hồi sáng ra bắt đầu làm.Hứa Văn Lệ cũng đang làm bài tập toán học, có điều thành tích trong lớp của cô ấy chỉ ở mức giữa, làm chậm hơn Ngô Thục Cầm rất nhiều.Có một bài cô ấy giải cả buổi cũng không có cách giải, đành phải nhỏ giọng hỏi Tạ Miêu.Tạ Miêu đưa ghi chép môn toán cho cô ấy, lấy bút chì viết các kiến thức để thỏa yêu cầu đề bài.“Em phải làm được, nhất định phải hiểu rõ.

Lúc trước chị giúp Cố Hàm Giang xem “Tuyển tập Toán Lý Hóa”, phía trên có dạng đề giống như vậy.

Giáo viên của thành phố chắc chắn có thể lấy bài từ sách này, có thể để cuối kỳ lần này, bọn họ sẽ lấy đề từ nó.”.