Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Chương 143






“Nhà của Ngô Quảng Tài?”Họ Ngô trong thôn có tận mấy nhà, bình thường Tạ Miêu cũng chỉ gọi chú, ông, bà, thật sự không biết rõ tên cụ thể của họ là gì.Nhìn thấy gương mặt cô lộ vẻ rối rắm, người phụ nữ phản ứng lại, vội vàng thay đổi lời nói: “Là nhà của Ngô Thục Cầm, cháu biết ở đâu không?” Nói xong còn quay đầu lại hỏi người trong xe: “Con gái của thằng ba tên là Thục Cầm, tôi không nhớ sai chứ?”"Ừ." Một giọng nam trầm thấp vang lên trong xe.Người phụ nữ trung niên có khuôn mặt gầy với những đường nét xinh đẹp mỉm cười hỏi lại lần nữa: “Đồng chí nhỏ, cháu biết nhà Ngô Thục Cầm đi như nào không?”Chiếc xe là một chiếc xe jeep cũ, gắn trên xe cũng là biển số tỉnh, nhưng người kia mở miệng, lại là giọng chuẩn Bắc Kinh.Nhớ tới nhà họ Cố đã được sửa lại kết án sai, Tạ Miêu càng đoán người đến có khả năng là người nhà Cố Hàm Giang.Lại nghe người kia hỏi đường đến nhà Ngô Thục Cầm, trong lòng cô càng chắc chắn.“Đi theo con đường này, rẽ trái ở ngã ba đầu tiên trên đường.”Tạ Miêu đang cầm đồ trong tay, chỉ có thể dùng hất cằm ra hiệu về phía trước, “Rẽ trái đi về phía trước chừng trăm mét, ngôi nhà thứ năm bên tay phải chính là nhà của họ..

Sân nhà họ tương đối rộng, cổng là hai cánh cửa gỗ sơn mài màu đen, cách cửa không xa có một cây du rất to, rất dễ tìm ạ.


"Người phụ nữ vừa nghe, vừa lặp lại lời của cô lần nữa, xác nhận không đi sai hướng cô chỉ thì cảm ơn cô, bèn vội vã thúc giục lái xe.Nếu thật sự là người nhà Cố Hàm Giang, đã mười mấy năm không gặp, vội vã như vậy là chuyện bình thường.Tạ Miêu cảm thấy hiện tại không phải lúc để mình đem đậu hũ qua nhà, dứt khoát xoay người đi về.Nhìn thấy Tạ Miêu mang đồ trở lại, Vương Quý Chi hơi khó hiểu, “Nhà bà Ngô của con không có ai ở nhà hử?”“Không biết ạ.”Tạ Miêu đặt cái thố xuống, lắc lắc cánh tay có chút tê nhức, “Trên đường con gặp một chiếc jeep biển số trên tỉnh đến, họ hỏi con đường đến nhà Ngô Thục Cầm đi như nào.

Con nghi là người nhà Cố Hàm Giang tới tìm, nên con không đi nữa.”Vương Quý Chi ngẫm nghĩ, "Vậy thì có lẽ người nhà ông Cố tới.

Được rồi, nhà họ nếu đã có việc, số đậu hũ này trễ một chút rồi hẵng mang qua.”Bà cụ nắm lấy cánh tay giúp cô xoa xoa, "Miêu Miêu học tập chăm chỉ.


Tương lai đợi con thi đậu đại học có tiền đồ, chúng ta cũng mua xe hơi.

Cứ xem thành tích Miêu Miêu nhà ta như này, có nhà nào mà không muốn lấy cơ chứ.”“Dạ.” Tạ Miêu cười, “Đợi khi đó không chỉ cho bà ngồi xe hơi, mà còn cho bà đi máy bay nữa ạ.”Vương Quý Chi cười đến mức thấy răng không thấy mắt.

"Vậy thì bà đợi Miêu Miêu nhà ta hiếu thuận với bà, cho bà ngồi xe hơi, ngồi máy bay.”Chờ đến buổi chiều, ước chừng đoạn tình cảnh nhận mặt người thân cũng đã xong, Tạ Miêu lại một lần đi một chuyến sang nhà họ Ngô.Cô đi đến gần, quả nhiên thấy ngay màu xanh của chiếc xe jeep hồi sáng đang đậu ngoài sân nhà họ Ngô.Mẹ Tiền Lệ đang cùng với thím hai Tôn ngồi dưới gốc cây du, vừa nhìn chiếc xe jeep vì lạ lẫm vừa cắn hạt dưa tán dóc.“Chiếc xe này thật là phong cách, ước chừng cả thôn chúng ta cũng không tìm ra chiếc thứ hai đâu nhỉ?” Thím hai Tôn mắt tràn đầy ngưỡng mộ.“Tất nhiên là không thể tìm được chiếc thứ hai rồi.” Mẹ Tiền Lệ đắc ý như thể chiếc xe jeep là của nhà mình, “Đứa con đầu nhà ông Ngô không phải làm chủ nhiệm hội cách mạng của huyện à, ông ta cũng chỉ chạy xe đạp, còn chưa đủ cấp bậc.”“Ba và ông của Cố Hàm Giang là cấp bậc mấy?”"Chắc là cũng bậc lãnh đạo thành phố., dù gì quần áo mẹ Cố Hàm Giang mặc cả huyện chúng ta cũng không có bán.


Chị không biết chứ, lúc nhà bọn họ về tới đúng lúc tôi đang đứng ngay cửa quét nhà, nhìn thấy đôi giày da mà mẹ cậu ta mang, chậc chậc chậc, đẹp lắm luôn.”"Giày da? Vậy cỡ bao nhiêu tiền một đôi nhỉ?”Thím hai Tôn quẹt quẹt miệng, lại nghĩ ra gì đó, “Lúc trước không phải chị nói nhà Cố Hàm Giang là tội phạm đang cải tạo à, không ai nuôi nấng cậu ta, con dâu lớn nhà ông Ngô mới đón cậu ta về sao? sao ba và ông cậu ta lại thành lãnh đạo cả rồi?”Mẹ Tiền Lệ cứng họng.Bà còn nghĩ cách làm sao để nói chuyện vòng hướng khác, đảo mắt nhìn thấy Tạ Miêu, vội vàng chào hỏi."Miêu Miêu đến rồi đó hả? bao lâu rồi chưa gặp con? hôm nay có việc gì mà qua đây?”"Dì Tiền, thím hai Tôn.”Tạ Miêu mỉm cười chào hỏi, “Bà cháu hôm nay có làm đậu hũ hạt gai dầu, bảo cháu mang mấy miếng sang cho bà Ngô ạ.”Mẹ Tiền Lệ liền nheo mắt hỏi cô:Nhà bà Ngô của con có khách đến, con có biết không?”“Không biết ạ.

"Tạ Miêu giả vờ ngốc nghếch.Mẹ Tiền Lệ hơi bối rối khi thấy mặt cô không có vẻ vui mừng hay lo lắng.Lẽ nào con nhóc này không phải nghe thấy nhà Cố Hàm Giang có khách tới, cho nên mới cố ý đem đồ qua biếu?Tạ Miêu cũng không quan tâm bụng dạ người kia nghĩ gì, đi đến cổng nhà họ Ngô, gõ cố cốc lớn tiếng hướng vào bên trong gọi to: “Bà Ngô ơi có nhà không ạ?”Ngay sau đó cửa nhà chính mở ra, nhưng không phải bà cụ Ngô bước ra, mà là Cố Hàm Giang.“Sao em lại đến đây?”Anh trầm giọng hỏi, giọng hơi nghèn nghẹn, đôi mắt vẫn luôn âm trầm lại thoáng lóe sáng.Xem ra tâm trạng rất tốt ha, cũng không có gì lạ, được gặp người nhà mà..