Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Chương 133






Lúc ấy ông lập tức nghiêm mặt: "Con nghe ai nói mấy lời này vậy? Không có bằng chứng mà nghi ngờ người khác, đó chính là bôi nhọ.

"“Con là loại người sẽ nói dối ư?”Trịnh Chí An kể lại từ đầu tới cuối những chuyện đã xảy ra sau giờ tự học buổi sáng cho thầy Trịnh nghe, bao gồm cả mấy lần xung đột trước kia giữa Tào Khiết và Tạ Miêu.

Thầy Trịnh nghe xong thì làm sao có thể ngồi yên được, ông còn chưa ăn xong cơm đã vội vã quay lại trường học, đi tìm người để tìm hiểu tình hình.

Nếu bài thi thực sự bị Tào Khiết trộm, chuyện này nhất định phải xử lý một cách nghiêm khắc, nếu không phải là Tào Khiết trộm thì cũng phải trả lại trong sạch cho trò ấy.

Thầy Trịnh vừa tới trường học đã thấy Ngô Thục Cầm ôm quyển vở trở về lớp học với vẻ mặt không vui, ông vội vàng gọi cô lại.


“Ngô Thục Cầm, em đi theo thầy một lát.

”Bởi vì chưa thể xác định là thật hay giả, nếu truyền ra ngoài thì e rằng sẽ không tốt cho Tào Khiết nên thầy Trịnh không dẫn người tới văn phòng mà là mượn chìa khóa của giáo viên quản hậu cần, dẫn Ngô Thục Cầm tới nhà kho chứ dụng cụ lao động.

“Ngô Thục Cầm, thầy có chuyện rất quan trọng muốn hỏi em, em nhất định phải trả lời đúng sự thật.

”Ông đi thẳng vào vấn đề: “Trước tiết tự học cuối cùng ngày hôm qua, em thật sự nhìn thấy Tào Khiết đi vứt đồ vật ở đống rác à? Vào khoảng thời gian nào vậy? Em có biết em ấy vứt cái gì không? Lúc đó ngoại trừ em thì còn có bạn học nào cũng nhìn thấy không?Ngô Thục Cầm nhìn thấy thầy Trịnh lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, cô vốn còn hơi căng thẳng nhưng nghe thấy thầy ấy hỏi chuyện này, cô vội vàng nói: “Khi em đi tới nhà vệ sinh thì nhìn thấy, em xong việc rồi quay lại thì đúng lúc chuông vào lớp kêu, chắc là hai, ba phút trước khi vào lớp.

Về phần vứt cái gì, lúc đó em vội vàng đi vệ sinh nên không nhìn rõ.

Có bạn nào nhìn thấy hay không….

.

Hình như lúc đó có hai bạn học lớp 11 đi đổ giấy rác.

”“Em có biết hai bạn học lớp 11 đó là ai không?” Thầy Trịnh hỏi.

“Có chút ấn tượng nhưng em không biết tên, em phải hỏi anh của em đã.

”Thầy Trịnh gật đầu: “Lát nữa em đi hỏi rõ ràng xem đó là ai, sau đó âm thầm tới nói cho thầy biết.


”Ông lại hỏi hai câu, thấy Ngô Thục Cầm nói chuyện trước sau như một không có sơ hở, ông mới bảo cô trở về, lại gọi những người khác tới.

Ngô Thục Cầm vẫn đứng yên không nhúc nhích: “Thưa thầy, em có thứ muốn đưa cho thầy.

”Nói xong, cô giơ quyển vở mà cô vẫn ôm khư khư trong lòng ngực lên.

Thầy Trịnh nhận lấy trong nghi ngờ rồi mở ra nhưng lại phát hiện trong đó có kẹp một bài thi Tiếng Anh.

Rõ ràng bài thi đã bị người xé rách, có rất nhiều chỗ đều là mảnh giấy nhỏ được dính lại, là có người đã dính chúng lại với nhau, bên trên còn có vài vết bẩn.

Quan trọng nhất là, phần đầu của tờ bài thi này được viết cẩn thận, nắn nót —— Tạ Miêu lớp 10-1.

Nếu như không có tờ bài thi này làm chứng cứ, hết thảy đều chỉ là nghi ngờ nhưng có tờ bài thi này……Vẻ mặt của thầy Trịnh trở lên nghiêm túc: “Em lấy tờ bài thi này ở đâu?”Ngô Thục Cầm hơi do dự nhưng vẫn ăn ngay nói thật: “Anh Hàm Giang tìm ở bãi rác.

”“Anh Hàm Giang?”“Chính là Cố Hàm Giang lớp 11-7, anh ấy là anh họ của em.

”“Chỉ tìm được một tờ của Tạ Miêu thôi à? Ngô Chí Cường thì sao?”Ngô Thục Cầm bị hỏi khó quá.

Cô làm sao có thể nói cho thầy Trịnh rằng anh Hàm Giang bỏ cả ba tiết buổi sáng, cuối cùng mới có thể tìm được một tờ bài thi này chứ?Với tính tình của anh ấy, cho dù người bị mất bài thi là cô thì anh ấycũng sẽ không phí nhiều công sức như vậy để đi tìm, chứ đừng nói là Ngô Chí Cường.


Thầy Trịnh nhìn thấy vẻ mặt này của cô thì không nói thêm gì nữa, cúi đầu tính thử tổng điểm của Tạ Miêu, ánh mắt dần dần lộ ra vẻ giận dữ.

Buổi chiều, Tào Khiết vừa tới trường học thì đã bị thầy Trịnh gọi đi, mãi cho đến khi vào lớp cũng chưa trở lại.

Từ trước đến nay, thầy Trịnh chưa bao giờ chiếm dụng thời gian lên lớp của học sinh, các bạn học vừa thấy vậy thì nhớ lại sự việc buổi sáng, không thể không nghĩ nhiều.

Trên mặt của Lý Quốc Khánh càng hiện ra vẻ lo lắng hơn, dùng ánh mắt căm phẫn nhìn qua nhìn lại giữa Tạ Miêu, Hứa Văn Lệ và Ngô Thục Cầm.

Hắn nghĩ rằng chắc chắn ai đó trong số ba người bọn họ đã chạy đi tìm thầy giáo để mách lẻo, thầy Trịnh mới có thể gọi Tào Khiết đi.

Mà ở một nơi khác, Tào Khiết đang khóc đến mức thở không ra hơi: “Không, không phải em, thầy ơi, thật, thật sự không phải là em! ! ”Thầy Trịnh đã cho cô ta cơ hội để chủ động nhận lỗi nhưng ngoại trừ khóc thì cô ta cũng chỉ biết phủ nhận.

Ông cực kì thất vọng, trực tiếp lấy ra bài thi kia: “Không phải là em làm ư? Vậy phải giải thích điều này thế nào đây?”Tào Khiết lập tức thay đổi sắc mặt, hai mắt trợn trừng, còn quên cả khóc.

.