Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức

Chương 88




Giang Noãn ngoan ngoãn gật đầu: "Không đau nữa ạ, mợ đừng lo, cháu không dám uống nữa."

Nói đến Hứa Yến, nhà họ Thẩm bắt đầu tán gẫu.

Vu Trân thở dài: "Mấy năm không gặp, Tiểu Hứa lại cao lớn đẹp trai hơn, nhưng tính tình cũng trở nên lạnh lùng hơn."

Thẩm Vệ Dân tiếp lời: "Tôi lại thấy cậu ấy khá đáng tin, không biết ông Hứa còn sắp xếp cuộc hẹn xem mắt nào cho cậu ấy hay không. Trước đây, ông ấy cứ nhắc mãi muốn ôm cháu trai, còn bảo tôi tìm giúp xem có nhà nào có con gái trạc tuổi Tiểu Hứa không! Nhưng hình như Tiểu Hứa đều từ chối, những cô gái mà ông ấy giới thiệu Tiểu Hứa chẳng gặp ai cả."

"Anh Hứa Yến được các cô gái thích, hoàn toàn không phải lo tìm người yêu, nhưng hình như anh ấy không có hứng thú với mấy chuyện này." Thẩm Gia Vĩ cắn một miếng, thản nhiên đáp.

Chu Dung trả lời: "Nhưng tính cách của cậu ấy quá lạnh lùng, có vẻ không biết dỗ con gái, phụ nữ nhất định không chịu được điều này. Noãn Noãn à, sau này đừng tìm người lạnh lùng như vậy, lúc tức giận sẽ không ai dỗ."

Giang Noãn yên lặng gật đầu, nhưng trong lòng cô lại nghĩ Hứa Yến có vẻ giỏi dỗ con gái, vả lại cô không thấy anh lạnh lùng gì cả.

...

Kể từ ngày cô say rượu, đã một tuần nay cô vẫn làm việc như bình thường, không thấy Hứa Yến đâu.

Cô càng ngày càng thấy mất mát, càng ngày càng cảm thấy tủi thân, chẳng lẽ cô thực sự tự mình đa tình sao? Anh ấy hoàn toàn không có ý đó, chỉ là đêm đó không khí cho phép, không kìm lòng được mà thôi?

Đồ đểu! Lạnh nhạt vô tình! Uổng cho cô còn nghĩ anh rất tốt, biết dỗ dành, hóa ra đây chỉ là ảo giác!

Đồ đểu! Cô lại chửi thầm trong lòng hết lần này đến lần khác.

"Noãn Noãn? Noãn Noãn! Cậu sao thế, dạo này cậu cứ ủ rũ ấy? Gặp phải chuyện không vui à? Ngày mai không phải đi làm, chúng ta đi chơi đi?" Lý Nguyên Nguyên ôm má ngồi ở bàn làm việc, nhìn Giang Noãn đang ngẩn ngơ.

Giang Noãn tỉnh táo lại, ủ rũ lắc đầu: "Tớ không sao, ngày mai tớ bận không đi chơi được, cảm ơn cậu Nguyên Nguyên."

Lý Nguyên Nguyên lo lắng nhìn cô: "Vậy thôi, có chuyện gì thì cứ tìm tớ, đừng giấu giếm."

Giang Noãn gật đầu với cô ấy.

Không được, tại sao cô phải đau khổ một mình, hôm nay tan làm cô sẽ đến gặp anh, hỏi anh cho ra lẽ!

Khó khăn lắm mới đến giờ tan làm, cô vội vã về nhà ngay lập tức.

Cửa nhà họ Hứa không đóng, Giang Noãn bước vào, thấy ông Hứa đang chơi với chim, cô hỏi: "Ông Hứa ơi, anh Hứa Yến có nhà không ông? Cháu có chuyện tìm anh ấy."

"Nó ấy hả? Còn chưa về nhà, nói đến lại tức giận, không biết nó làm cái gì nữa, quân khu cũng đâu có xa nhà, nó cũng không ở lại quân khu, ngày nào cũng đi sớm về muộn, cái dáng vẻ đáng đánh đó nhìn thôi đã thấy tức. Ôi! Bé Noãn à, cháu tìm nó làm gì, chờ nó về ông sẽ nói với nó."

Giang Noãn thất vọng rũ mắt: "Cũng không có gì đâu, anh ấy rảnh thì cháu lại qua, ông Hứa ơi cháu về nhà ăn cơm trước đây ạ."

Ông Hứa gật đầu: "Ừ, khi nào nó về, ông sẽ bảo nó qua tìm cháu!"

Sau khi Giang Noãn đi ra ngoài, cô cảm thấy tức giận và khó chịu, anh đang trốn cô sao? Chắc chắn là thế!

Cô không tin, cô sẽ đợi anh ở cửa, xem anh trốn như thế nào, không thích cô thì cứ nói thẳng, cho dù đã hôn cô... cô cũng không phải người lì lợm la liếm. Mặc dù rất thích anh, nhưng không có nghĩa là không thể sống thiếu anh, bái bai thì bái bai, người sau sẽ càng giỏi hơn! Không phải cô không tìm được người tốt hơn anh!

Nhưng lòng cô vẫn còn chua xót, nói thật đây là lần đầu tiên cô thích một người, hơn nữa nụ hôn đầu, lần đầu nắm tay, cái ôm đầu tiên đều trao cho anh! Mẹ kiếp, chưa yêu đã thất tình, cô khổ quá mà!

Ăn tối xong, Giang Noãn lẻn ra ngoài ngồi xổm trước cửa nhà họ Hứa.

Trăng trên trời tròn trịa, rất sáng, cô ngồi xổm lâu chân tê dại.

Cô đứng dậy giậm chân, đèn đường trong khu nhà quân nhân không quá sáng, cô mơ hồ nhìn thấy một bóng người cao lớn từ xa đến gần, bóng dáng càng ngày càng gần, cô nhìn thấy người cô mong nhớ cả ngày!

Hừ! Cuối cùng cũng bị cô tóm được!