Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức

Chương 78




Với sự giúp đỡ của các thanh niên trí thức, Giang Noãn nhanh chóng nấu mì, một nồi lớn đầy trứng và rau xanh, cô múc một bát lớn và múc hai quả trứng đưa cho Hứa Yến.

Hứa Yến ngồi ở bàn ăn, ánh mắt không ngừng nhìn theo Giang Noãn, thấy Giang Noãn bưng một bát to đầy ắp đi tới, anh sợ cô bị bỏng nên vội vàng chạy tới giúp cô.

Giang Noãn thấy anh đến giúp, cô nói: "Cái này cho anh, không đủ lại lấy tiếp, tôi nấu rất nhiều."

Nghe thấy tiếng ừm của anh, cô quay lại múc một bát cho mình, cô cũng rất đói.

Sau đó, các thanh niên trí thức tự múc lấy, bưng lên bàn ăn, húp từng ngụm nước, cả người đã sống lại!

Giang Noãn ngồi bên cạnh Hứa Yến, cô ăn được một nửa thì thấy Hứa Yến đã ăn xong, một bát to đầy, không còn một giọt, cô ghé sát mặt tới hỏi anh: "Còn muốn không? Tôi múc cho anh."

Hô hấp của Hứa Yến đình trệ một lúc, cô ở gần như vậy, hơi thở phả vào tai anh, lỗ tai và gương mặt của anh dần dần nóng lên.

Thấy Hứa Yến im lặng, Giang Noãn trực tiếp cầm bát rỗng của anh đi múc một bát khác, thấy anh vẫn còn đang sững sờ, cô vỗ nhẹ lên tay anh: "Mau ăn đi!"

...

Sau khi ăn uống xong, trời đã sáng, Giang Noãn tiễn Hứa Yến ra cửa: "Hôm nay thật sự rất cảm ơn anh, ừm... anh cũng mệt rồi, mau về nghỉ ngơi đi..."

Hứa Yến gật đầu: "Cô yên tâm, tôi sẽ giúp cô tìm người phụ nữ kia."

Giang Noãn không biết tại sao mũi lại chua xót, cảm giác được người khác quan tâm rất tốt, sợ anh nhìn ra điều khác lạ, cô cúi đầu: "Cảm ơn..."

Hứa Yến không nói gì, nhìn cô thật sâu rồi xoay người rời đi.

...

Ngày hôm sau Giang Noãn phát sốt, uống thuốc xong ở trong ký túc xá ngủ mê man một ngày, hôm đó xảy ra rất nhiều chuyện, nghe người trong ký túc xá nói Hứa Yến bắt được Tưởng Tú Hà ở nhà ga đang chuẩn bị chạy trốn lên tàu hỏa, cô ta bị đưa đến đồn cảnh sát.

Tưởng Tú Hà g.i.ế.c Tôn Cường, cầm d.a.o cố ý gây thương tích bị kết án chung thân, Trương Kế Quân kết bè kết đảng phạm tội, nhưng vì tụ thú tội trạng nhẹ hơn, bị kết án mười năm tù.

Trong khoảng thời gian này, Trương Kế Quân đã báo cáo Lưu Thụ Căn bí thư thôn tội tham nhũng, đồn cảnh sát đã cử người đến điều tra và xác định những gì Trương Kế Quân nói là sự thật, cứ thế Lưu Thụ Căn bị phán tội tham nhũng và hối lộ ngồi tù hai mươi năm có thời hạn. Lưu Thụ Căn bị bắt vào tù, cả nhà ông ta đau thương tuyệt vọng, hàng ngày khóc lóc gào thét trong thôn.

Hàng loạt vụ việc xảy ra trong hai ngày qua gây chấn động cả thôn, rất lâu vẫn chưa lắng xuống, những vụ việc này ngày nào cũng được dân trong thôn lấy ra bàn tán sau bữa cơm chiều, thêm chút tư liệu vào cuộc sống nhàm chán của họ.

...

Lần này Giang Noãn ốm rất dữ dội, có chút nặng, mấy ngày qua cô đều nằm trên giường, nhưng nghe mọi người trong ký túc xá nói không ít về những chuyện trong thôn, nói sau khi Lưu Thụ Căn bị bắt giam. Những người đã cho Lưu Thụ Căn quà đã đến nhà ông ta gây rối, tất cả những thứ có giá trị đều bị lấy đi, vợ ông ta tái hôn bỏ đi, con cái ông ta đã lập gia đình, không chịu được những lời đàm tiếu trong thôn nên đã dọn đi nơi khác. Họ còn nói nhà của Tôn Cường bị ám quá mạnh, trưởng thôn phải mời pháp sư tới làm pháp...

Nghe vậy Giang Noãn trợn mắt há hốc mồm, cuộc sống hiện thực này còn đặc sắc hơn cả tiểu thuyết.

...

Hôm nay, Giang Noãn đang nằm trên giường hồi phục sức khỏe, Lý Hồng Anh cầm một gói lớn bước vào, để trên bàn cô.

Lý Hồng Anh ngồi trên ghế đẩu, uống nước nói: "Noãn Noãn, tiểu đội trưởng Hứa vừa đến đây, đây là những gì cậu ấy đưa, cậu ấy nói người nhà em gửi thư và gói đồ cho em."

"Bánh bao thịt này là cậu ấy đưa tới, còn nóng đó, nói ra thì tiểu đội trưởng Hứa kia có ý với em đúng không? Ân cần như vậy, mấy ngày trước vẫn luôn bận bắt người, xử lý với bên đồn cảnh sát, chạy ngược chạy xuôi, biết em bị ốm còn đưa những thứ này."

"Ôi, chị thấy tiểu đội trưởng Hứa thật sự rất giỏi, lại còn đẹp trai nữa, chị nghe mấy anh quân nhân cấp dưới của cậu ấy nói cậu ấy mới 22 tuổi, vừa giỏi vừa đối xử tốt với em. Chậc chậc chậc, em nghĩ thế nào?" Lý Hồng Anh tỏ vẻ hài hước nhìn cô.

Mặt Giang Noãn nóng bừng, nhưng Hứa Yến chưa nói thích cô, cô làm sao biết tấm lòng của anh, nếu cô tự mình đa tình thì sao? Như thế xấu hổ biết bao!

Cô vội xua tay: "Chị đừng nói nhảm! Người ta đâu có nói thích em, làm sao em biết ý của anh ấy chứ, có lẽ anh ấy chỉ nhiệt tình thôi! Chị đừng nói ra ngoài!"