Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức

Chương 74




"Hai người muốn tiền tôi có thể cho, số tiền còn lại của tôi ở ký túc xá, hai người để tôi đi trước, tôi sẽ đưa cho hai người." Giang Noãn giả vờ bị bọn họ doạ sợ, cô lấy tờ tiền từ trong không gian ra, vâng vâng dạ da ném tiền qua. Việc quan trọng nhất bây giờ là trước tiên cô phải ra ngoài an toàn, sau khi ra ngoài cô sẽ lập tức báo cảnh sát! Sao bọn họ có thể ngây thơ đến mức nghĩ cô sẽ bị họ coi như vé ăn cơm dài hạn thế? Thật nực cười!

Trương Kế Quân lập tức nhặt tờ mười đồng trên mặt đất lên, nhếch môi nói: "Coi như cô biết điều! Này... Tưởng Tú Hà, cô làm gì vậy?"

Anh ta thấy Tưởng Tú Hà như nổi điên xông lên.

"Giang Noãn... Giang Noãn! Tôi phải g.i.ế.c cô! Giết cô! Đều do cô hại tôi! Tất cả là do cô hại tôi! Tôi phải g.i.ế.c cô!" Tưởng Tú Hà đột nhiên nổi điên vung d.a.o về phía Giang Noãn!

Trương Kế Quân không muốn ngồi tù, anh ta bắt lấy cánh tay của Tưởng Tú Hà, nhưng Tưởng Tú Hà phớt lờ anh ta vung d.a.o về phía anh ta, tay anh ta bị cắt trúng chảy máu, anh ta đau đớn hét lên vội bỏ tay cô ta ra.

Khuôn mặt của Tưởng Tú Hà gớm ghiếc, cô ta lao về phía Giang Noãn như một con quái vật khát máu, cầm d.a.o c.h.é.m vào người cô! Giang Noãn tránh sang một bên, Tưởng Tú Hà tiếp tục c.h.é.m cô.

Giang Noãn sốt ruột, cô hét lên với Tưởng Tú Hà: "Cô bình tĩnh đi, không phải tôi hại cô!"

"Là cô! Là cô! Là do cô tôi mới khổ như vậy! Tôi nhất định phải g.i.ế.c cô!" Tưởng Tú Hà như bị cái gì đó kích thích, trong mắt tràn đầy sát khí điên cuồng.

"Tưởng Tú Hà, dừng tay! Mau dừng tay! Tôi không muốn ngồi tù!" Trương Kế Quân ở một bên hét lớn, anh ta ôm c.h.ặ.t t.a.y chảy m.á.u không dám bước lên. Con d.a.o của Tưởng Tú Hà phe phẩy trong không khí, anh ta sợ, càng sợ Tưởng Tú Hà sẽ g.i.ế.c Giang Noãn.

Giang Noãn nhìn Tưởng Tú Hà đã mất lý trí chỉ muốn g.i.ế.c mình, mùi m.á.u tanh nồng nặc khiến cô buồn nôn, hiện tại cô đã rơi vào tình cảnh tuyệt vọng!

Giang Noãn tránh được con d.a.o đang lao tới của Tưởng Tú Hà, nặng nề ngã xuống đất, tay cô bám trên mép vách đá, cô đã bị Tưởng Tú Hà ép vào mép vách đá!

Cô nhanh chóng liếc nhìn phía dưới, sau đó nhìn Tưởng Tú Hà đang c.h.é.m mình như điên, cô cắn răng nhảy xuống trong tuyệt vọng.

Lúc cô vừa nhảy xuống, Tưởng Tú Hà c.h.é.m trúng ngay chỗ cô vừa ngã, con d.a.o cắm sâu xuống đất, chỉ còn lại cái chuôi.

Mọi thứ trở nên im lặng c.h.ế.t chóc, Tưởng Tú Hà ngồi xổm dưới đất lẩm bẩm một mình: "Giang Noãn c.h.ế.t rồi! Giang Noãn c.h.ế.t rồi! Giang Noãn c.h.ế.t rồi..."

Cô ta cứ lặp đi lặp lại câu nói này, sau đó đột nhiên bật cười như điên, vỗ tay hét lớn: "Giang Noãn c.h.ế.t rồi! Ha ha ha ha ha! Giang Noãn c.h.ế.t rồi! Ha ha ha ha ha..."

Trương Kế Quân ngã xuống đất, gào thét tuyệt vọng, nhìn Tưởng Tú Hà đã rơi vào trạng thái điên cuồng, anh ta đứng dậy loạng choạng bước ra ngoài.

...

"Lúc chúng tôi chia nhau chạy, cô ấy đã chạy qua đó." Lý Hồng Anh vội vàng chỉ về hướng Giang Noãn chạy.

Nghe vậy, Hứa Yến lập tức nhấc chân dài chạy về hướng cô ấy chỉ, những quân nhân khác cũng theo sát phía sau.

"Trương Kế Quân!" Lý Hồng Anh được Trần Cương cõng, cô ấy thấy Trương Kế Quân nhếch nhác loạng choạng chạy ra từ hướng khác.

Hứa Yến nghe vậy lập tức rẽ qua, thấy Trương Kế Quân vừa nhìn thấy anh đã bỏ chạy. Hứa Yến tăng tốc, anh giơ chân đạp anh ta, Trương Kế Quân nặng nề ngã xuống đất.

"Là anh ta! Vừa nãy Noãn Noãn bị anh ta đuổi, Noãn Noãn đang ở đâu? Nói mau!" Lý Hồng Anh nhìn chằm chằm Trương Kế Quân, cô ấy rất lo lắng Giang Noãn sẽ gặp chuyện không may.

"Giang Noãn? Giang Noãn... Giang Noãn c.h.ế.t rồi, cô ấy c.h.ế.t rồi a! A a a a!" Trương Kế Quân nghe thấy tên Giang Noãn thì hai mắt anh ta đang vô hồn lập tức bùng lên nỗi đau vô hạn và hối hận, anh ta khóc thành tiếng.

"Chết rồi? Anh nói gì?!" Máu của Hứa Yến như đông lại, vừa mở miệng là giọng nói khàn khàn khô khốc, hai mắt lập tức đỏ lên.