Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức

Chương 66




Sau khi Lý Hạ rời đi, văn phòng trở lại yên tĩnh.

Hứa Yến mở lá thư trên bàn ra, nó đầy hai trang, nét chữ gọn gàng và duyên dáng. Cho đến khi anh nhìn thấy những lời khen đáng xấu hổ trong thư của Giang Noãn, chẳng hạn như “Anh thực sự mạnh mẽ như trâu, trái một cú phải một cú đ.ấ.m đã có thể hạ gục kẻ xấu ngã xuống đất mà không cần tốn sức! Thật trâu bò!” Hứa Yến không kìm được giật giật khóe miệng, cô đúng là vắt óc suy nghĩ ghê đấy.

Dù vậy, nhưng Hứa Yến cứ đọc rồi bất giác có ý cười, toàn thân mềm nhũn, đọc đi đọc lại mấy lần bức thư anh mới chịu đặt xuống.

...

Lúc này Giang Noãn như con mèo xù lông, bước nhanh ra khỏi nơi đóng quân, trong lòng không khỏi rú lên, tình huống ngại ngùng gì đây chứ, cô suýt ngỏm tại chỗ luôn rồi!

Cô chạm lên môi, nghĩ đến dáng vẻ lạnh lùng và thờ ơ của Hứa Yến vừa rồi, cô tức giận bĩu môi. Cô là một cô gái xinh đẹp, anh lại không thiệt đâu đấy được không? Sao lại bày ra cái dáng vẻ như c.h.ế.t chóc kia làm gì! Rõ ràng là do anh! Nếu không phải tại anh, sao cô có thể... Hừ! Quên đi, coi như hôn một con chó!

...

Còn mấy ngày nữa mới đến Tết Nguyên Đán, mấy ngày nay có nhiều việc bận rộn như dọn dẹp bụi bặm, ngày 25/12 âm lịch xay đậu phụ, ngày 28/12 âm lịch cắt hoa giấy dán tường, và xử lý tất cả các loại thịt muối, làm bánh tết, v.v.

Các thanh thiên trí thức ở ký túc xá rất bận rộn, nhưng họ đều vui vẻ tận hưởng nó, mọi người đều mong đợi đến tết.

Vào đêm giao thừa, nhà nào cũng sạch sẽ, gọn gàng, đâu đâu cũng thấy màu đỏ ăn mừng, có câu đối đỏ tràn đầy hạnh phúc và hy vọng. Chữ “Phúc” màu đỏ được treo ngược, có câu đối “Ra khỏi cửa gặp hỉ” và “Ngẩng đầu gặp sự sự an vui” màu đỏ. Những đứa trẻ mặc quần áo mới, bên ngoài rộn ràng tiếng cười đùa của lũ trẻ, tiếng pháo, hương pháo tràn ngập hương vị tết.

Trong bữa tối giao thừa, mọi người đều nói những lời tốt lành và những lời chúc năm mới, lúc này đang trong hoàn cảnh nghèo khó mà ai cũng tràn đầy hạnh phúc, gương mặt của ai nấy cũng tràn đầy sự kỳ vọng về một tương lai tốt đẹp hơn.

Sau bữa tối giao thừa, Giang Noãn đi tắm rửa, cô mặc chiếc áo khoác bông màu đỏ mà ông ngoại gửi cho cô, nước da hồng hào, xinh đẹp như đi lễ hội.

Tất cả những người ở ký túc xá thanh niên trí thức đều xúm xít trong bếp sưởi ấm, vừa ăn hạt dưa vừa tán gẫu để đón giao thừa. Khi gần đến mười hai giờ, đám Trần Bân đốt pháo ở lối vào ký túc xá thanh niên trí thức.

Vừa đến mười hai giờ, tiếng pháo của từng hộ dân lần lượt vang lên, vang dội cả một góc trời.

Một năm mới bắt đầu, Giang Noãn rất xúc động, đây là năm đầu tiên cô sống trên thế giới này. Tuy vất vả nhưng cũng rất đơn giản và hạnh phúc, Giang Noãn nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt mọi người, cô cũng tươi cười xán lạn, tương lai nhất định sẽ ngày càng tốt đẹp hơn!

...

Ngày vui thường ngắn ngủi, tiếng pháo thưa dần, lễ hội mùa xuân lặng lẽ kết thúc, đội trưởng thông báo cho mọi người ngày mai sẽ bắt đầu công việc. Giang Noãn cảm thấy như mình đang mắc phải hội chứng hậu nghỉ tết, tâm trạng của cô lập tức xuống dốc, cảm giác vất vả khi làm công nhân lại ập đến!

Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người lại bắt đầu dậy sớm hơn gà, Giang Noãn buồn ngủ lê đôi chân nặng trĩu ra đồng nhổ cỏ, nhìn xung quanh ai cũng uể oải, cô thầm cười.

Cuối cùng cũng đến giờ nghỉ trưa, Giang Noãn cùng đám Lý Hồng Anh trở về ký túc xá, khi đi ngang qua lối vào làng, họ nhìn thấy Trương Hân và Triệu Chấn Dương. Hai người họ đang tay xách nách mang nói lời từ biệt với bà con.

Giang Noãn có chút kinh ngạc, không phải bây giờ Trương Hân định đi theo quân đấy chứ? Sao đi sớm vậy? Hình như trong truyện có nói sự nghiệp của Trương Hân ở huyện đang phát triển rất tốt với sự giúp đỡ của Lâm Bình, hình như mùa thu năm nay mới theo quân mà. Bây giờ lại sớm hơn nửa năm, lẽ nào sự nghiệp của Trương Hân không suôn sẻ?