Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức

Chương 198




Thẩm Gia Vĩ cũng bị cô ấy làm cho giật mình, anh ấy chỉ thấy Trang Nghiên đi về phía bếp sau, muốn hỏi cô ấy có cần giúp đỡ không, thấy cô ấy bị bỏng tay, anh ấy lập tức nắm lấy tay cô ấy, đi về phía vòi nước, nắm tay cô ấy nhúng vào nước lạnh.

Nhúng được một lúc, cả hai ngây người nhìn đôi tay đang nắm trước mặt, mà lúc này Trang Nghiên giống như bị Thẩm Gia Vĩ ôm.

Khuôn mặt trắng nõn của Trang Nghiên đỏ bừng, mất tự nhiên rút tay ra, giả vờ bình tĩnh nói: "Cảm ơn."

Thẩm Gia Vĩ cũng nóng tai, bình thường anh ấy ăn nói giỏi, nhưng lắp bắp hồi lâu mới nói ra một câu hoàn chỉnh: "Xin lỗi, tôi làm cô sợ, tay của cô không sao chứ? Tôi đi lấy thuốc cho cô thoa nhé?"

Trang Nghiên lắc đầu: "Không sao, không cần đâu, tôi đi ra ngoài trước."

"Tôi giúp cô cầm cốc ra." Thẩm Gia Vĩ vội vàng cầm cốc nước nóng lên, sợ cô ấy lại bị bỏng.

Trang Nghiên liếc nhìn anh ấy, gật đầu, đi ra ngoài trước.

Thẩm Gia Vĩ nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô ấy, sững sờ, theo sát phía sau.

Buổi chiều, ba chị em và Thẩm Gia Vĩ cùng nhau bắt xe buýt về nhà.

Giang Noãn cảm thấy Trang Nghiên và Thẩm Gia Vĩ đột nhiên trở nên im lặng, bình thường Trang Nghiên không hay im lặng như thế, mà tính cách của Thẩm Gia Vĩ có thể nói là ông trùm giao tiếp xã hội giỏi nhất. Bây giờ cả hai không nói, mà bầu không khí giữa hai người có một cảm giác không thể giải thích, trừ phi... giữa hai người có gì đó?

Giang Noãn buồn cười với suy nghĩ của chính mình, bọn họ ở với nhau lâu như vậy, có gì đó thì đã xảy ra lâu rồi, có lẽ bây giờ hai người không có tâm trạng nói chuyện thôi.

Mấy người chia tay nhau ở giao lộ. Giang Noãn và Thẩm Gia Vĩ đi bên phải, Lý Nguyên Nguyên và Trang Nghiên đi bên trái.

Bên này Lý Nguyên Nguyên và Trang Nghiên tách ra ở ngã tư, Lý Nguyên Nguyên đi ngang qua công viên lại nhớ tới cảnh tượng với Phạm Tề ở trên bãi cỏ, lâu như thế mà cô ấy vẫn còn tức giận, cô ấy nhanh chóng giẫm lên cỏ.

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc đến mức không còn quen thuộc hơn vang lên phía sau: "Yêu thương chăm sóc cỏ là trách nhiệm của mỗi người."

Biết là ai đang nói, Lý Nguyên Nguyên khịt mũi, không thèm quay đầu mà đi thẳng về phía trước.

Nhưng rất nhanh đã bị người đàn ông đuổi theo túm lấy tay: "Này, Nguyên mặt tròn, chuyện lần trước..."

Lý Nguyên Nguyên tức giận hất tay anh ấy ra, muốn thoát khỏi bàn tay đang nắm cổ tay mình khiến người khác thấy phiền: "Đừng chạm vào tôi!"

Phạm Tề nhìn phản ứng dữ dội của cô gái, hoàn toàn không nghe theo, anh vội vàng dùng tay còn lại che miệng cô nói nhanh: "Lý Nguyên Nguyên! Lần trước là lỗi của anh, em cũng biết anh không cố ý mà, anh phải làm thế nào em mới tha thứ cho anh? Em nói đi! Anh cũng rất đau khổ mà!"

Phạm Tề thấy Lý Nguyên Nguyên không giãy giụa nữa, nhưng nước mắt âm thầm chảy xuống, nhỏ giọt trên tay anh, anh chưa từng thấy Lý Nguyên Nguyên khóc, ngày thường thấy cô vui vẻ lạc quan, không hiểu sao anh lại có cảm giác như bị đ.â.m vào tim, anh vội vàng buông cô ra: "Đừng khóc, người nên khóc là anh chứ... không đúng, Nguyên mặt tròn, đừng khóc nữa được không? Nếu em không muốn nhìn thấy anh thì sau này anh sẽ không làm phiền em nữa, được không, em đừng khóc." Thấy cô khóc tim anh nhói lên.

Lý Nguyên Nguyên vén tay áo lau nước mắt, cúi đầu nói: "Quên đi... anh cũng không cố ý, anh không được nói cho người khác biết chuyện này, cũng không được nhắc tới nữa..."

Thực ra cô biết đó chỉ là một tai nạn, chỉ là cô rất quan tâm đến việc ai là người đã lấy mất nụ hôn đầu của mình, nghe Phạm Tề nói, anh cũng là “nạn nhân” như cô, thôi thì quên đi, coi như bị chó hôn, không cần phải canh cánh trong lòng, nếu không thì ai cũng không tốt, Lý Nguyên Nguyên tự hoà giải.

Phạm Tề sững sờ một lúc mới thận trọng nói: "Nguyên mặt tròn, chúng ta vẫn là bạn bè?"

Đợi một lúc lâu mới nghe thấy Lý Nguyên Nguyên rầu rĩ phát ra một tiếng “ừm”.

Phạm Tề cười ngây ngô, làm bạn thì tốt rồi, cuối cùng cũng có thể buông bỏ trái tim mình ôm ấp mấy tháng qua, tâm trạng lập tức thoải mái.

Anh ngượng ngùng nói: "Nguyên Nguyên, anh đưa em về."

Lý Nguyên Nguyên khẽ liếc anh, kiên quyết từ chối: "Không cần!"

"Không được! Đã muộn rồi, em về một mình anh không yên tâm, anh là đàn ông, thân thể cường tráng có thể bảo vệ em..."

Lý Nguyên Nguyên bị âm thanh lải nhải của Phạm Tề làm đau cả tai, cô chỉ lo đi về phía trước, anh muốn đi theo thì đi.

...

Ngày tháng trôi qua, trong khoảng thời gian này, Giang Noãn cảm thấy Hứa Yến có vẻ càng ngày càng bận rộn, hầu hết đều ăn trưa trong quân đội, buổi tối anh trở về cô đã ngủ mơ mơ màng màng, nhưng anh vẫn sẽ hôn cô làm cô tỉnh, vân vê làm cô tỉnh, sau đó anh sẽ đòi hỏi cô không biết mệt mỏi.

Giang Noãn cũng muốn biết anh bận gì, mấy ngày qua ngoại trừ ở trên giường thì không có thời gian ở bên cô.

Hôm nay thời tiết tốt, mặc dù trời lạnh nhưng không có tuyết, mặt trời chiếu sáng.

Cô nghĩ đi nghĩ lại, cũng đã gần trưa, cô chuẩn bị một bữa trưa thịnh soạn, đóng gói cẩn thận rồi bắt xe buýt đến bộ đội.