Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức

Chương 188




Cạnh giường có một chiếc ghế sô pha dài êm ái với một tấm chăn nhung, cô có thể nằm đọc sách, nhưng giờ cô nhìn vào chiếc ghế sô pha, cảm xúc trong mắt cô đã thay đổi. Tối hôm qua hai người quấn quýt lấy nhau ở đó rất lâu, anh cũng đã thay vỏ bọc trên ghế sô pha.

Bên cạnh ghế sô pha là bàn làm việc lớn của Hứa Yến, đằng sau bàn làm việc là một tường tủ sách, hầu như tất cả sách của Hứa Yến đều được đặt trên đó, anh thường thích đọc sách, bên cạnh là phòng tắm.

Giang Noãn lấy một bộ đồ lót ở trong tủ ra mặc vào, nghĩ hôm nay là ngày đầu tiên vừa mới kết hôn nên cô chọn cho mình một chiếc váy màu hồng đào, trông rất vui tươi. Bởi vì trên vai và cổ có quá nhiều hình quả dâu, thời tiết lại nóng nực, cô không muốn mặc thêm một chiếc áo khoác nên phải cẩn thận thoa một lớp kem nền che khuyết điểm lên những vết đó.

Sau khi rửa mặt xong và ra khỏi phòng tắm, cô ngâm nga một bài hát bước đến bàn trang điểm, đeo chiếc nhẫn kim cương mà Hứa Yến đã tặng khi cầu hôn cô vào ngón áp út.

Đó là một chiếc nhẫn màu bạc có khắc tên của hai người, xung quanh cũng khắc những hoa văn phức tạp, trông rất tinh xảo, cô rất thích. Mặc dù khi kết hôn Hứa Yến cũng đã mua một chiếc nhẫn lộng lẫy hơn nhưng cô lại thích chiếc nhẫn màu bạc này hơn, bởi vì Hứa Yến đã đến chỗ thợ thủ công tự tay làm cho cô, trên tay anh cũng đeo một chiếc.

Sau khi trang điểm xong, cửa vang lên, Giang Noãn quay đầu lại, nhìn thấy Hứa Yến xách thùng rác đi vào, nghĩ đến chuyện người đàn ông đi đổ rác gì đó, Giang Noãn cười thầm. Thùng rác mới chỉ đựng có mấy thứ đó mà anh đã vội đi đổ thế à?

Giang Noãn chạy tới ôm eo anh, dụi mặt vào n.g.ự.c anh, làm nũng trong vòng tay anh.

Hứa Yến bế cô lên rồi ngồi xuống sô pha, anh đã quên mất mình vốn định tới gọi cô ra ăn cơm, giờ anh chỉ quan tâm đến việc hôn cô.

Sau sự hòa quyện của thể xác và tinh thần, giờ đây cả hai chỉ muốn gắn bó với nhau từng giây từng phút và làm những chuyện mình thích.

Nụ hôn dần trở nên nóng bỏng, Hứa Yến bỗng khắc chế rời khỏi đầu lưỡi ngọt ngào của Giang Noãn, thở hổn hển: "Đã đến giờ ăn trưa rồi, ông nội đang đợi chúng ta ở phòng khách."

Giang Noãn hờn dỗi liếc xéo anh, tức giận nhéo lỗ tai của anh: "Sao anh không nói sớm, ông nội sẽ nhìn chúng ta như thế nào chứ!"

Hứa Yến hôn vào mặt cô, cười dỗ dành: "Không đâu, cũng chưa muộn lắm, bây giờ chúng ta đi ra là được mà."

Lúc đang ăn cơm trưa ở phòng khách, Giang Noãn đọc được nội tâm của ông nội từ nụ cười rạng rỡ và ấm áp của ông nội khi ông cười với họ: Nhìn hai vợ chồng yêu nhau đằm thắm chưa này, mình sắp trở thành ông cụ rồi!

Sau khi ăn xong, cô còn nghe thấy cuộc nói chuyện giữa thím Lưu với mợ và bà ngoại tới nhà họ Hứa tán dóc.

Thím Lưu: "Tôi thấy cậu chủ nhà chúng ta mới sáng sớm đã dậy mang theo một đống quần áo và chăn bông đi giặt, mặt mày hớn hở lắm. Cậu chủ thật sự rất yêu thương Noãn Noãn!"

Mợ vui vẻ yên tâm nói: "Noãn Noãn nhà chúng tôi là bảo bối của chúng tôi đấy, thằng bé đương nhiên phải yêu thương con bé rồi. Sau này thằng bé còn cần cố gắng hơn."

Bà ngoại cũng nói: "Tiểu Yến hiện đang làm rất tốt, nhưng điều đó không có nghĩa là về sau cũng như thế, chúng ta vẫn phải tiếp tục quan sát!"

Mợ cười nói: "Nói đi cũng phải nói lại, con phải dặn Noãn Noãn chú ý nghỉ ngơi mới được, chớ để Tiểu Yến làm bừa, còn trẻ nên kiềm chế một chút..."

Giang Noãn càng nghe mặt càng đỏ bừng, sao các bà càng nói càng hăng thế, lại còn thảo luận tư thế nào sẽ tốt hơn để hai người sinh con...

Cô cảm thấy mình vẫn còn nhỏ, cô không muốn có con nhanh như vậy, cô muốn ở bên Hứa Yến trong thế giới riêng của hai người thêm vài năm nữa. Với cả sinh con rất đau, cô sợ nhất là đau, mặc dù cô không bài xích nhưng cô cũng sợ lắm. Hơn nữa, mấy tháng nữa là thi đại học rồi, cô còn phải thi đại học nên hiện tại cô chưa có kế hoạch sinh con.

...

Ngày hôm sau cô đến cửa hàng, một lúc sau cô nhìn thấy Lý Nguyên Nguyên có vẻ mặt mờ mịt đi tới.

Hôm qua còn vui vẻ làm phù dâu, sao hôm nay lại mặt ủ mày ê thế này? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?

Giang Noãn kéo cô ấy đi tới ghế đẩu, lo lắng hỏi: "Nguyên Nguyên, cậu sao vậy? Tâm trạng không tốt à?"

Chỉ thấy Lý Nguyên Nguyên đỏ mặt, nước mắt sắp trào ra, nhưng vẫn không nói lời nào.

Giang Noãn nhìn người ra vào trong cửa hàng, đây không phải là nơi để nói chuyện, vì vậy cô kéo tay Lý Nguyên Nguyên, đi ra ngoài tìm một nơi yên tĩnh để cô ấy thoải mái hơn.

"Hay là chúng ta đến nhà hàng của Phạm Tề đặt một phòng bao đi, chúng ta từ từ nói chuyện nhé?"

Lý Nguyên Nguyên lắc đầu dữ dội, vẻ mặt cự tuyệt.

Giang Noãn đưa cô ấy đến một quán cà phê trang nhã và yên tĩnh rồi đặt một phòng riêng.