Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức

Chương 145




Giang Noãn chớp mắt, tinh nghịch nói: "Mợ à, cháu không sao, mấy tháng trôi qua rất nhanh, anh ấy không có nhà cháu có thể ở bên mọi người nhiều hơn."

"Cái con bé này, mợ đi xem một chút gói ghém vài thứ cho Tiểu Hứa, cháu mau qua đó đi." Chu Dung vỗ tay Giang Noãn.

Trước cửa, một chiếc xe Jeep đang đậu, Hứa Yến và ông nội Hứa đang đứng bên cạnh xe, vẻ mặt hai người nặng nề, không biết đang nói chuyện quan trọng gì.

Cảnh vệ của Hứa Yến giúp cất hành lý của Hứa Yến lên xe.

Thấy Giang Noãn đi ra, vẻ mặt nghiêm túc của ông nội Hứa lập tức nở một nụ cười nhân hậu: "Bé Noãn à, thằng nhóc này đột nhiên đi làm nhiệm vụ, cháu phải chịu tủi thân rồi."

Giang Noãn lắc đầu nói ra lời trong lòng: "Ông nội, đâu đến nỗi như ông nói đâu, cháu thông cảm cho anh Hứa Yến, quốc gia cần bọn họ, nhân dân cần bọn họ, bọn họ là trụ cột của đất nước, bảo vệ đất nước là trách nhiệm và sứ mệnh của họ. Cháu tự hào về nghề nghiệp và trách nhiệm của anh Hứa Yến, đồng thời cháu cũng sẽ là hậu phương vững chắc của anh Hứa Yến, ủng hộ anh ấy."

Mặc dù Giang Noãn là một người hay cáu kỉnh, dính người, nhưng Hứa Yến là quân nhân, và cô là một người Trung Quốc, chân đạp đất vàng. Cho dù đây là thế giới của một cuốn tiểu thuyết, nhưng quỹ đạo của lịch sử và những khó khăn, vất vả của nhân dân là có thật, tất cả mọi người ở đây đều là m.á.u thịt, cho dù không nỡ xa Hứa Yến, nhưng trước mặt gia đình, tình yêu trai gái gì đó không đáng nhắc tới.

Nghe những lời chân tình của Giang Noãn, ông nội Hứa rưng rưng, không ngừng nói: "Bé ngoan, bé ngoan..."

Hứa Yến nhìn Giang Noãn chăm chú và tha thiết, dòng chảy ấm áp mềm mại trào dâng sâu trong tim, lấp đầy từng chỗ trong tim anh.

Có những lúc ắt phải chia xa, trong ánh mắt quan sát của Giang Noãn, ông nội Hứa và người nhà họ Thẩm nhìn chiếc xe jeep càng lúc càng xa, trong lòng Giang Noãn không nỡ, khó chịu, nhưng không bi quan, bởi vì cô biết họ sẽ gặp lại nhau sớm thôi.

...

Trong quân đội Bắc Kinh.

Hứa Yến nhấc hai túi hành lý lớn xuống xe, hơn nữa còn xách theo một túi vải, trên túi vải có thêu vài bông hoa nhỏ, vừa nhìn đã biết là đồ của con gái.

Những quân nhân do anh chỉ huy rất nhạy bén, lập tức phát hiện ra những chi tiết này của trung đoàn trưởng nhà mình.

Đồng chí quân nhân ngồi với nhau thành từng tốp, hành trang không nhiều, chỉ có một túi hành quân, thường là trung đoàn trưởng giao nhiệm vụ, tuy thời gian nhận nhiệm vụ không dài, nhưng trung đoàn trưởng luôn mang theo rất ít đồ, thấy mang nhiều đồ như thế các đồng chí quân nhân nháy mắt nhìn nhau anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.

Ai mà không biết đây là đồ chị dâu chuẩn bị cho trung đoàn trưởng của họ, ngày đó chị dâu xinh như tiên nữ kia đến quân đội đưa cơm cho trung đoàn trưởng, ai cũng biết trung đoàn trưởng là Diêm Vương mặt lạnh, có thể nói là không biết bao nhiêu cô gái trong toà nhà dành cho người thân đã tan nát cõi lòng.

Bọn họ vốn tưởng rằng trung đoàn trưởng nói chuyện với bạn gái cũng sẽ lạnh nhạt, nhưng từ lúc chị dâu đưa cơm, bọn Trương Phong vô tình nhìn thấy trung đoàn trưởng Diêm Vương mặt lạnh đang nhẹ nhàng dỗ dành chị dâu, còn nói chuyện phiếm trong ký túc xá sinh động như thật, bọn họ không muốn tin cũng khó, nhưng thật sự không nghĩ tới trung đoàn trưởng lại có hai mặt như thế!

Các đồng chí quân nhân có vài lời oán thán, đương nhiên không dám nói ra cũng không dám giễu cợt, bọn họ vẫn rất sợ kiểu huấn luyện ma quỷ của trung đoàn trưởng.

Các đồng chí quân nhân trong đội tập kết đầy đủ, vội vàng lên đường làm nhiệm vụ ở tỉnh ngoài.

Lúc này đoàn quân vừa lên tàu, cấp bậc của Hứa Yến ở khoang giường nằm, môi trường trong khoang tốt hơn ghế cứng nhiều, trong khoang của Hứa Yến có bốn quân nhân cấp trung đoàn.

Hai quân nhân cấp đại đội trưởng, một trong số cấp đại đội trưởng là Triệu Chấn Dương.

Trên tàu, Hứa Yến, Triệu Chấn Dương và một đại đội trưởng khác là Vương Bằng trạc tuổi nhau, ba quân nhân cấp trung đoàn khác hơn ba người họ sáu bảy tuổi.

Tuy nhiên, Hứa Yến và Triệu Chấn Dương không thân quen, vì vậy chào hỏi xong thì không nói chuyện nữa.

Hứa Yến có tính cách lạnh lùng, trong khi Triệu Chấn Dương có tính cách nhiệt tình hơn, hành trình đến đích còn dài, ở trên tàu Triệu Chấn Dương trò chuyện với trung đoàn trưởng Lưu, trung đoàn trưởng Trương đã quen thuộc với anh ta.

Trung đoàn trưởng còn lại là Trần Thắng, anh ấy rất tán thưởng Hứa Yến nên đã đến gần Hứa Yến bắt chuyện với anh, một đại đội trưởng khác tên Vương Bằng là fanboy của Hứa Yến, anh ấy hài hước, nhiệt tình biết nói chuyện, vì thế ba người trò chuyện với nhau.

Không khí trong khoang tàu cũng hài hòa.