Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức

Chương 139




Giang Noãn nghe thấy tiếng bước chân, lập tức ngẩng đầu ngơ ngác nhìn bóng lưng anh rời đi.

Trong lòng cô hiện lên nỗi tủi thân, vừa nãy cô đang nghĩ nên nói với anh công việc làm ăn của cô như thế nào, sợ anh không thông cảm cho cô, nhưng cô lại không muốn giấu anh.

Chân anh dài, bước dài, chưa kể hiện giờ anh còn cảm thấy không vui nên bước đi rất nhanh. Suy cho cùng là cô có lỗi, Giang Noãn chạy bộ theo, cô nhìn thấy tốc độ cố ý bước chậm của anh, các bong bóng tủi thân lần lượt bị vỡ.

Lỗi của cô, cô nên dỗ anh.

Hai người một trước một sau về khu nhà dành cho gia đình quân nhân, Giang Noãn bước theo Hứa Yến vào nhà họ Hứa, lúc này trong nhà họ Hứa không có ai. Hứa Yến bước về phòng, mở cửa phòng, bình thường anh sẽ đóng cửa, nhưng bây giờ anh có ý cho cô đi theo, nếu bây giờ cô không nói lời nào mà đi về nhà thì người nào đó sẽ tức chết.

Giang Noãn bước vào phòng, còn chốt cửa, thấy người đàn ông chân dài ngồi trên ghế văn phòng trước bàn làm việc, nhìn cô với vẻ mặt lạnh nhạt không nói lời nào. Cô chẳng sợ gì cả, cô bước qua tự nhiên ngồi trong lòng anh, vòng hai cánh tay trắng nõn mềm mại của mình qua cổ người đàn ông, thấy người đàn ông không kéo cô ra chỉ quay mặt đi chỗ khác, Giang Noãn bật cười, anh tức giận có thể cứng rắn hơn tí không?

Đôi mắt hạnh thông minh của cô chớp chớp, chứa đựng cảm xúc, rồi cô tủi thân nói: "Anh nói em không quan tâm đến anh, được rồi, đó là lỗi của em, em có lý do chỉ là em không biết nói như nào, nhưng anh... anh lại tàn nhẫn như vậy... bỏ em ở lại xoay người rời đi, em có còn là bạn gái của anh không? Có ai là bạn trai mà như thế đâu, bỏ em mà đi, con hẻm đó hẹp như vậy, còn nữa lúc em đuổi theo anh còn bị bầm chân đây này..."

Giang Noãn nhìn lướt qua sườn mặt của anh, đồng thời giả vờ hít mũi, hai mắt đỏ bừng phản ánh lại tình huống này.

Cô còn vén góc váy lên để lộ cái chân vừa bị va chạm, rõ ràng trên bắp chân trắng nõn có một vết đỏ.

Vừa nãy cô mải chú ý tới anh không nhìn thấy tảng đá lớn nằm bên đường, bước nhanh hơn, nên va chạm mạnh, lúc bị vấp nước mắt cô suýt trào ra, nhưng cũng chỉ đau dữ dội lúc đó thôi, bây giờ chỉ hơi đau một chút.

Cô nói xong, nhìn sườn mặt của anh không chớp mắt.

Đương nhiên cô cũng không bỏ lỡ cái liếc nhanh nhìn lướt qua chân cô của anh, nhưng anh vẫn giữ vẻ mặt kiên định chìa sườn mặt về phía cô.

Cô áp hai tay vào mặt anh, xoay đầu anh lại.

Hứa Yến nhìn người trong lòng.

Vốn da của cô đã rất trắng, đôi mắt của cô hơi đỏ trông rất rõ ràng, vẻ mặt nhỏ hiện lên sự tủi thân khiến người ta đau lòng.

Tim anh bỗng nhiên mềm ra, nhưng anh vẫn nghiêm mặt lạnh lùng hỏi cô: "Lý do gì?"

Giang Noãn không muốn giấu giếm anh, có thể giấu một thời gian, nhưng không giấu được cả đời, bây giờ cô mới bận một tuần mà anh đã không chịu được, nếu sau này cô bận hơn, mâu thuẫn sẽ ngày càng trở nên gay gắt hơn.

Vì vậy, cô đã nói với anh tất cả mọi thứ về việc kinh doanh quần áo.

Cô tưởng anh sẽ không thích chuyện đầu cơ trục lợi như này.

Nhưng anh lại bình tĩnh cúi đầu nhìn cô: "Chỉ thế?"

Giang Noãn nép vào tay anh, nghịch tay anh gật đầu nói: "Vâng, em mới bắt đầu nên khá bận, em sợ anh không ủng hộ nên không nói cho anh biết."

"Noãn Noãn, bây giờ tình hình càng văn minh hơn, không cần lo, em thích thì cứ làm, nhưng vẫn phải cẩn thận, gặp khó khăn thì nói cho anh biết." Hứa Yến trầm giọng dặn dò.

Bạn từ nhỏ của anh là Phạm Tề và Lộ Nhất Hoà cũng mở nhà hàng và tiệm may quần áo trên phố Hiên Minh, anh cũng hiểu rõ tình hình kinh tế và chính sách hiện tại.

Đất nước muốn phát triển thì phải phát triển kinh tế, bây giờ chưa có chính sách nhưng đã nới lỏng rất nhiều, việc mở cửa hoàn toàn chỉ là vấn đề thời gian.

"Vâng, em thật sự rất thích thiết kế quần áo, cảm ơn anh đã hiểu cho em."

Trái tim Giang Noãn ấm áp như được ngâm trong suối nước nóng, cô chu môi hôn Hứa Yến mấy cái, vừa nói những lời dịu dàng và ngọt ngào.

Mấy lời như “em thích em, em yêu anh” không ngừng thoát ra khỏi miệng Giang Noãn, Hứa Yến vừa nghe cả người đã nóng như lửa đốt, nhưng vẫn rất hưởng thụ, trong lòng tràn đầy vui sướng như muốn trào ra ngoài.

Hứa Yến nhìn chằm chằm đôi môi anh đào đóng mở nói những lời ngọt ngào đó, ánh mắt trở nên thâm thúy, cúi đầu đến gần vị ngọt cho đến khi hôn lên.

Môi lưỡi vô cùng thân mật, quyện vào nhau như thiên lôi địa cầu, nụ hôn nóng bỏng không thể tách rời.