Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức

Chương 136




Ăn trưa xong, bọn họ trở lại tiệm may, vừa về tới tiệm liền đóng cửa lại, đặt hết tiền lên quầy đếm.

"Trừ chi phí, tiền túi đựng, ba bộ quần áo trên người chúng ta ra, thì chúng ta kiếm được 300 đồng 2 xu!" Ngô Tiểu Đào kích động nhảy dựng lên, mặt đỏ bừng.

Chu Hương Ngọc che đi trái tim đang đập thình thịch của mình, bà ấy cũng kích động lắm rồi.

Giang Noãn đã sử dụng 100 đồng 2 xu cho lần mua vải tiếp theo, 200 đồng còn lại được chia phần trăm như đã nói trước đó.

Chu Hương Ngọc cầm lấy 60 đồng được chia, lòng bà ấy nóng bừng. Bây giờ, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi bà ấy đã kiếm được số tiền tương đương với số tiền mà bà ấy phải kiếm trong hai tháng. Bà ấy xúc động đỏ cả mắt, có phải những ngày tháng tốt đẹp của họ trong tương lai đang tới không? Bây giờ nghĩ lại bà ấy càng cảm thấy biết ơn Giang Noãn hơn, nếu không có Noãn Noãn, có lẽ họ sẽ tiếp tục kinh doanh tiệm may một cách ảm đạm, lo lắng về chi phí chữa bệnh của cha chồng.

Sau khi Giang Noãn giải thích chuyện mua vải xong, cô đi chợ đen mua một ít nguyên liệu, định nấu món ngon cho gia đình và Hứa Yến. Gần đây cô bận may quần áo và bán quần áo, buổi tối còn phải tranh thủ may váy cưới cho Lý Hồng Anh nên đã lơ là Hứa Yến, cô phải an ủi anh mới được.

"Giang Noãn? Cô còn mặt mũi ra ngoài à? Cả nhà chúng tôi đều bị cô hại thảm!"

Giang Noãn đang chọn thịt trước quầy thịt, bên tai vang lên một giọng nói lanh lảnh, cô cau mày liếc về phía nơi phát ra âm thanh.

Khuôn mặt với gò má cao và to lớn trong trí nhớ dần dần trùng với người phụ nữ đang dùng ánh mắt không thân thiện nhìn mình.

Ồ, hóa ra là em gái Giang Tình đã lâu không gặp của mình đây mà.

Giang Tình nhìn người phụ nữ xinh đẹp rạng rỡ trước mắt, mặc quần áo sáng sủa, thoạt nhìn đã biết cô gái này sống rất tốt, trong lòng cô ta khó chịu, phức tạp không nói nên lời, nổi lên ngọn lửa ghen tuông.

Rõ ràng cô ta sống không tốt bằng mình, từ nhỏ đến lớn cũng chỉ mặc đồ thừa của mình, mình bảo cô ta làm gì thì cô ta phải làm cái đó, chưa bao giờ chống lại mình, như một con ch.ó chạy sau lưng làm việc vặt cho mình!

Dựa vào đâu mà Giang Noãn có thể sống tốt như vậy? Giang Noãn phải mãi mãi nằm rạp dưới chân Giang Tình này!

Cảm giác hơn người nhiều năm khiến Giang Tình nhìn thấy người đứng trước mặt mình lúc này vô cùng chói mắt và rạng rỡ, như thể vị trí của hai người bị đảo ngược, cảm giác rất mất cân bằng lập tức nhấn chìm cô ta.

Cô ta tức giận mắng: "Giang Noãn, bọn ông ngoại cô đã khiến gia đình tôi khổ sở như vậy, chắc chắn là do cô mách lẻo. Sao cô có thể ăn cháo đá bát như vậy, nhà chúng tôi đã đối xử tệ bạc với cô khi nào hả, cho cô ăn mặc, cho cô đi học, cô phải cảm thấy vừa lòng rồi chứ! Đồ vong ơn bội nghĩa, ngay cả cha ruột của mình mà cũng đuổi cùng g.i.ế.c tận! Lương tâm của cô sẽ không đau sao?"

Trong mắt mọi người, Giang Tình giống như một nạn nhân đứng trên điểm cao của đạo đức dùng những lời lẽ chính nghĩa buộc tội cô, những người xung quanh chỉ trỏ vào bọn họ, đặc biệt là chỉ trỏ Giang Noãn, rỉ tai nhau nói xấu cô.

Giang Tình nhìn Giang Noãn đang bị cô lập không nơi nương tựa, cô ta nở một nụ cười như được trút giận.

Giang Noãn sắp bị sự vô liêm sỉ của cô ta chọc cười, lạnh lùng nói: "Tại sao lương tâm của tôi phải đau chứ? Loại như ông ta mà xứng làm cha à, vì ham muốn ích kỷ của mình mà gả con gái ruột của mình cho một kẻ ngốc, trơ mắt nhìn bà vợ mới cưới của mình ngược đãi hành hạ con gái mình."

"Từ nhỏ tới lớn tôi làm trâu làm ngựa cho các người, giống như nô lệ của các người vậy. Ha, chẳng lẽ tôi còn phải mang ơn như cô nói à? Cô tưởng tôi là đồ ngu chắc? Người đang làm trời đang nhìn, nhìn xem bây giờ các người rơi vào kết cục tốt nhường nào kìa, còn chê nhà các ngươi chưa đủ thảm đúng không?"

Giang Tình trừng mắt nhìn Giang Noãn nhanh mồm nhanh miệng trước mặt, giống như không thể tin được cô sẽ đáp lại. Cô ta ngây người nhìn Giang Noãn mà không nói nên lời, Giang Noãn đã thay đổi rồi, không còn là người vâng vâng dạ dạ phục tùng cô ta nữa!

Sắc mặt Giang Tình vô cùng khó coi, ánh mắt mỉa mai và khinh thường của những người xung quanh như hai cái tát nặng nề vào mặt cô ta. Trong phút chốc cô ta mất đi lý trí, sắc mặt trở nên gớm ghiếc, cô ta hét lên muốn xông tới túm lấy tóc Giang Noãn, muốn cào mặt cô!

Không hề có phòng bị, Giang Noãn đang định né tránh thì bỗng nhiên có một người đàn ông đứng chắn trước mặt cô.

"Anh, anh là ai? Mau cút ra, tôi phải g.i.ế.c người phụ nữ hung ác này!" Giang Tình nhìn thấy một người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt bắt lấy tay mình, cô ta nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn anh ấy.