Tháng bảy Bắc Kinh bước vào mùa hè nắng nóng.
Lúc này chưa đến chín giờ sáng, ánh nắng đã chói chang, ánh nắng chiếu lên người làm da thịt hơi rát.
Trước khi ra ngoài, Giang Noãn cẩn thận thoa kem chống nắng, tuy thể chất cô không bắt nắng nhưng rất dễ bị thương.
Cô rất yêu thích làn da nõn nà của mình, hàng ngày cô đều duy trì dưỡng da dùng sản phẩm chăm sóc da trong không gian, làn da vốn đã mỏng manh được nuôi dưỡng lại càng mịn màng hơn, mềm mượt như lụa.
Mỗi lần hôn Hứa Yến, anh rất thích xoa nhẹ làn da lộ ra của cô, cô có thể cảm nhận được người đàn ông lưu luyến da thịt của cô.
Bây giờ cả hai vẫn chưa về chung một nhà, cô thực sự khâm phục sức chịu đựng và tính tự chủ của anh, rõ ràng nhẫn nhịn rất khó chịu, nhưng anh rất lý trí, tuân thủ nguyên tắc không đi xa hơn.
Thực ra Giang Noãn khá ham mê, có lần cô đến chỗ Hứa Yến, ông Hứa nói anh đang ở trong phòng, cô đi qua gõ cửa mà không có ai trả lời. Cô không muốn phơi nắng ngoài cửa nên cô mở cửa đi vào đợi, lúc đó cô nghĩ chắc anh đang đi vệ sinh.
Không ngờ vừa bước vào phòng đã nhìn thấy một hình ảnh sôi máu.
Hứa Yến vừa từ phòng tắm đi ra, nước da của người đàn ông màu lúa mì khỏe mạnh, tứ chi thon dài, cường tráng nhưng không khoa trương thô dày, cánh tay rộng lớn mạnh mẽ, đường nét uyển chuyển, đường cong rõ ràng, vừa tắm rửa xong đầu tóc nhỏ nước chảy dọc xuống sườn mặt đẹp trai nghiêm nghị, cả người tiết ra hormone mạnh, thật sự muốn nổ tung.
Giang Noãn ngây người nhìn hình ảnh người đàn ông mới tắm xong có ảnh hưởng lớn đến thị giác này, ánh mắt không tự chủ nhìn chằm chằm vào chỗ đang căng phồng.
Cô can đảm đến thế nhưng khuôn mặt vẫn đỏ bừng vì xấu hổ, trái tim nhỏ bé đập thình thịch không ngừng.
Sau đó cô bị Hứa Yến mắng bảo cô quay người lại, còn bị phạt đánh một cái vào mông, cô rất tức giận, rõ ràng cô đâu có cố ý!
Thực lòng mà nói, cô rất thèm muốn thân hình của Hứa Yến, dáng người, khuôn mặt và “vốn liếng” trời phú này, nếu không thèm muốn thì cô không phải là người!
Cô là một người theo chủ nghĩa vui vẻ, cô muốn anh. Ham muốn t.ì.n.h d.ụ.c không có gì đáng xấu hổ, nam nữ yêu nhau hạnh phúc bên nhau là chuyện bình thường. Nhưng nhìn vẻ mặt khó chịu và căng thẳng của anh khi bị cô trêu chọc, cô cũng rất vui.
...
Hôm nay là thứ bảy tuần, bởi vì Lý Nguyên Nguyên và Trang Nghiên cứ phàn nàn mãi cô có người yêu mà quên mất chị em, nói từ lúc cô có bạn trai, nhóm nhỏ ba người họ không còn đi chơi nữa! Còn nói bây giờ mối quan hệ của họ đang lâm nguy!
Giang Noãn không dám nói lời nào, cứ xông lên thôi!
Thấy sắp đến giờ hẹn, cô bôi kem chống nắng, lấy chiếc túi Cambridge mình mới tự chế ở trong tủ ra khoác lên vai rồi vội vã đến ga đã hẹn với đám người Lý Nguyên Nguyên.
Nhà của họ rất gần, nhà của Lý Nguyên Nguyên và Trang Nghiên nằm trong khu cán bộ gần khu nhà quân nhân, cũng rất gần nhà ga.
"Noãn Noãn! Mau lên! Xe sắp tới rồi!" Lý Nguyên Nguyên vừa thấy cô đã vẫy tay hô lên.
"Ừ!" Giang Noãn nhanh chóng bước đuổi kịp họ.
Xe nhanh chóng đến phố Hiên Minh.
Vào cuối tuần có nhiều người hơn bình thường, có thể thấy nhiều cô gái trẻ như họ đi mua sắm cùng nhau.
Lý Nguyên Nguyên kéo tay Giang Noãn và Trang Nghiên, hào hứng nói: "Noãn Noãn, Nghiên Nghiên, tớ muốn mua quần áo mới, tớ còn muốn mua kem bảo vệ da! Tớ đã để dành mấy tháng tiền lương rồi, he he, cứ mua mua mua thôi!"
Trang Nghiên che miệng cười: "Cậu kiềm chế chút đi, đừng như lần trước tiêu hết số tiền tiết kiệm được, lại bị dì đuổi mắng."
Lý Nguyên Nguyên lạc quan nói: "Tớ có chừng mực, yên tâm đi! Con người ấy mà, vui vẻ mới là quan trọng nhất!"
Ba cô gái trẻ xinh đẹp vừa trò chuyện vừa cười ríu rít bước vào con hẻm quần áo.