Lúc này, ông ta mới nhớ ra gì đó. Đưa tay vén quần áo lên. Bên hông có giắt một gói giấy dầu bị bọc kín bằng băng keo bên ngoài.
Mắt Thái Kim Muội sáng lên: “Lần này đi ra ngoài kiếm được bao nhiêu?”
Đến lúc này Lý Đại Long mới lộ ra vẻ đắc ý: “Ba ngàn rưỡi!”
“Nhiều vậy sao?”
“Không nhiều lắm, lần này đoàn xe đi theo đường cao tốc. Giao hàng sớm hơn một ngày. Tiếp đó đi đến nhà máy sản xuất TV mua một vài cái TV không cần phiếu. Cũng không nhiều lắm, tôi mua mười cái. Trên đường về đã bán hết cho khách quen rồi.”
Thái Kim Muội biết mỗi lần Lý Đại Long lái xe đi sẽ luôn mua một ít hàng tốt về bán. Có điều trước kia cùng lắm chỉ mua mấy thứ lặt vặt như vải dệt, hay radio mà thôi. Không ngờ lần này ông ta lại bán sang tay cả TV.
“Những người đi lái xe cùng ông chuyến này có thể tin tưởng được không?”
Lý Đại Long gật đầu: “Ông Ngô làm cùng tôi. Còn tên Lộ Võ kia là người lỗ mãng. Được hai bọn tôi dắt đi mua đồng hồ giá rẻ cậu ta sung sướng phát điên. Cậu ta cũng không hiểu tôi với ông Ngô đang làm gì đâu.”
Nói rồi, Lý Đại Long nhe răng nhếch miệng gỡ miếng băng keo dán trên hông ra, rút ra hai trăm đồng: “Số tiền này, lát tối bà đưa cho vợ ông An đi.”
Thái Kim Muội: “Cái này… Hiểu Mai sẽ không nhận đâu.”
“Bà phải nghĩ cách làm sao để bà ấy nhận, nói thế nào thì lần này cũng coi như ông An gánh nạn thay tôi.”
Hai vợ chồng thương lượng làm sao xử lý ba ngàn rưỡi trong tay này.
Mà bên kia, kẻ lỗ mãng Lộ Võ trong miệng Lý Đại Long đang ngồi trước mặt ở An Quốc Cường, kể cho ông nghe những chuyện xảy ra trong chuyến xe đường dài lần này.
Lộ Võ là học trò do An Quốc Cường tự tay dẫn dắt, bây giờ đã là tài xế cấp bốn, tiền lương một tháng là bốn mươi bảy đồng.
“Vậy cậu cứ giả ngu giả ngơ, nhìn bọn họ đi đầu cơ trục lợi TV mà không hề động lòng?” Sắc mặt An Quốc Cường phức tạp, nhìn cậu học trò đang cười ngây ngô trước mặt mình.
“Thầy, em không giả ngu chẳng lẽ đi tố cáo bọn họ sao! Dù sao em cũng chẳng có can đảm đi làm cái việc đầu cơ trục lợi kia. Hơn nữa bọn họ không chỉ làm kiếm chút đỉnh, mà mua một lần tận mười cái TV đó!”
Lộ Võ khoa tay múa chân miêu tả mười cái TV nhiều thế nào.
Sau khi Lộ Võ đến nhà, An Hoa đã bị cha An giữ lại. Còn Hoàng Hiểu Mai biết bọn họ muốn nói chuyện quan trọng cho nên dắt bé An Ngọc đi ra ngoài chơi.
Bây giờ, An Hoa đang nghe Lộ Võ kể lại quá trình hai người Lý Đại Long làm sao tuồn hàng đi, không nhịn được mà ồ lên một tiếng.
Cô biết thời đại này có nhiều tài xế xe vận tải sẽ lấy thực phẩm từ Nam ra Bắc bán, hoặc mang từ Bắc vào Nam bán, buôn qua bán lại. Có điều không ngờ rằng lần này Lý Đại Long lại to gan lớn mật như vậy. Vừa ra tay đã mua mười cái TV. Không cần tính, chỉ cần mua một cái TV ít nhất cũng hơn… trăm. Không biết ông ta lấy đâu ra nhiều tiền vốn như thế.
Hơn nữa, trong quá trình vận chuyển TV sẽ rất dễ gặp bất trắc. Nếu gặp phải cướp bóc trên đường thì cả xe TV mất trắng. Cho dù may mắn không gặp phải cướp, mà gặp phải công an hay Hồng vệ binh thì cũng đủ cho ông ta lỗ sặc máu.
“Rất giỏi!” An Quốc Cường vẫn rất hài lòng với cậu học trò nhát gan này.
Đôi khi nhát gan không phải khuyết điểm, nhất là với tài xế lái xe thể thao đa dụng đường dài mà nói thì càng cẩn thận sẽ càng tốt.