Sau khi An Thiết Ngưu thấy vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm, con dâu là người trong nhà, nếu bị thương phải đưa đến bệnh viện mất tiền, không hề có lợi. Cháu gái là người nhà khác, nếu bị thương chỉ cần bôi một ít tro lên là được.
Không để ý đến tiếng khóc của cháu gái, An Thiết Ngưu trừng mắt, hỏi rốt cuộc An Quốc Phú phát điên cái gì. Sau khi nghe được chuyện hai trăm năm mươi đồng kia, vẻ mặt già của ông ta hiếm có đỏ lên. Tự biết là sơ suất của mình, nhưng cũng không thể thừa nhận ngay để tránh đứa con trai ngoan lục đục với ông ta nên An Thiết Ngưu chỉ có thể làm bộ làm tịch dạy dỗ Hồ Ái Đệ mấy câu.
Sau đó cười haha nói: “Quốc Phú à! Chuyện lần này là vợ con không đúng nhưng nó cũng là người có thân phận. Sau này ấy! Đừng hở một tý là nổi giận, con xem những người làm lãnh đạo đó đâu có ai tùy tiện tức giận chứ?”
Sau khi An Quốc Phú nổi giận một trận, dù da thịt đau đớn không còn hai trăm năm mươi đồng đó. Nhưng nghĩ đến mình sẽ sớm trở thành tài xế xe vận tải, nên tốt xấu gì sao cũng phải nhịn xuống. Sau đó ông ta đá một cước, An Ngân vẫn đang khóc: “Khóc khóc khóc, khóc cái gì, mau mang cơm nóng đến cho ông đây.”
Tuy Hồ Ái Đệ cũng tức chồng mình, càng tức cha chồng đổ chuyện trả tiền lên đầu mình nhưng bà ta lo lắng về cuộc sống tươi đẹp của mình sau này nên cuối cùng vẫn nhịn, vẻ mặt tươi cười kéo An Ngân đi nhóm lửa cho mình, chuẩn bị nấu một bữa ăn ngon cho chồng bà ta.
Trong sân, sau khi An Quốc Phú nổi giận một trận cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ông ta nói chuyện ngày mai phải mời khách với An Thiết Ngưu.
Chờ sau khi Hoàng Thảo Thảo dẫn đứa cháu gái nhỏ An Đồng vào, hai cha con đã thương lượng xong chuyện bày tiệc ngày mai. Tuy Hoàng Thảo Thảo không vui, nhưng nghĩ đến vừa rồi mình trên đường về, nhận được những lời nịnh hót lấy lòng của người trong làng, cuối cùng khó có được hào phóng một lần, vỗ tay đồng ý chuyện mời khách.
Sáng sớm hôm sau, An Hoa ở trong phòng nhỏ nghe thấy tiếng động ngoài hành lang, biết mình phải dậy rồi.
Cả khu tập thể công nhân tổng cộng chỉ có ba tầng, mỗi một tầng có mười đơn vị, hiện tại nhà nhà đang bày bàn gỗ mà bình thường dùng ở trong phòng bếp ra ngoài cửa, bởi vì bên trái phía dưới cầu thang của hai bên tòa nhà có một phòng đun nước nên mọi nhà giặt quần áo, đánh răng rửa mặt thậm chí phơi quần áo đều ở trong phòng đun nước.
Còn cầu thang bên phải là xây nhà vệ sinh công cộng cho cư dân cả tầng.
Sau khi An Hoa xuyên không, ngoài việc không quen ăn mặc ra, điều khiến cô cảm thấy khó chịu nhất là dùng phòng đun nước và nhà vệ sinh công cộng.
Mấy ngày nay cô không cần dậy sớm đi học, ngược lại tránh được giờ cao điểm nhà vệ sinh công cộng. Hôm nay cô phải đến đội vận tải để xử lý thủ tục nhận việc, nên chỉ có thể kiên trì chen với mọi người.
“Này, Tiểu Hoa, sao dậy sớm vậy? Phải đi học à?”
Cả khu tập thể công nhân đều rõ chuyện An Hoa xin nghỉ ở trường để chăm sóc gia đình.
An Hoa khẽ cười lắc đầu, bàn chải đánh răng trong tay nhanh chóng động đậy. Đây là lần đầu cô nói chuyện với người khác với cái miệng đầy kem đánh răng, cô luôn cảm thấy kỳ kỳ chỗ nào đó.
Cũng may, sau khi đánh răng rửa mặt xong, cô lập tức nhanh chân chạy vào trong nhà.
Ở cửa, Hoàng Hiểu Mai đã dậy đang nấu mỳ trên bếp.