Nếu không, chức vị đó của cha cháu sẽ không bán được với giá tốt nữa.”
An Hoa vừa đi, người của nhà họ An đều nhìn về phía Hồ Ái Đệ.
“Vợ thằng hai, chuyện gì mà không thể nói ra ngoài?”
Hồ Ái Đệ vừa muốn mở miệng, thấy hai đứa con gái cũng nhìn qua đây, hai mắt trừng lại: “Còn không mau dọn bàn rửa chén đi.”
Nói xong, lại lần nữa kéo hai ông bà đến trong sân.
“Khi nãy nói không kịp, chưa nói xong. Con nhỏ An Hoa nói nhà nó chuẩn bị đợi An Hoa trở về, lập tức đem chức vụ tài xế đi bán. Nhưng mà, bây giờ cũng không biết Quốc Phú và Kim Tử ở bên đó rốt cuộc đã giải quyết xong chuyện hay chưa. Cha, hay là bây giờ cha đến đại đội đi, mượn điện thoại của đại đội trưởng gọi cho nhà máy dệt tìm Tử Kim hỏi cho rõ mọi chuyện. Nếu bọn họ bên đó không được, chúng ta lập tức tìm cách cứu chữa.”
Ba người thì thầm thương lượng, có chút không hiểu vì sao An Quốc Cường lại dặn dò An Hoa đến đây rồi tiết lộ tin tức.
Còn bên này, An Hoa chầm chậm rời khỏi nhà họ An, đang nhìn những ngôi nhà không cùng kiểu cách trong thôn. Từ ngoài quan sát mấy ngôi nhà này, thì có thể hiểu được đại khái tình hình kinh tế của đại đội Hồng Miên.
Mặc dù ở đây không phải mỗi nhà mỗi hộ đều ở nhà mái ngói nhưng mà hộ người kém nhất, nhà ở cũng là nửa gạch ngói nửa nhà lá. Cho nên, An Hoa có thể chắc chắn một trăm phần trăm, trong tay người của đại đội Hồng Miên có dư tiền.
Nghĩ đến mục đích mình đến đây, An Hoa đi về hướng nhà của đại đội trưởng.
Cả nhà đại đội trưởng An Bình của đại đội Hồng Miên vừa ăn cơm trưa xong, vừa lúc đang ngồi dưới cây đào ở trong sân hóng mát uống trà. Thấy An Hoa đến, trên mặt An Bình thoáng có sự kinh ngạc, lập tức cười ha ha hỏi: “Cháu chính là An Hoa con gái của An Quốc Cường đúng không!”
An Hoa vừa sáng sớm đã chạy đến đại đội Hồng Miên, từ cửa thôn đã bắt đầu gây ra động tĩnh không nhỏ, người nên biết người không nên biết, đều đã nghe nói con gái của người xảy ra tai nạn xe cộ An Quốc Cường đã chạy về thôn đòi nợ rồi!
An Hoa gật đầu, nhìn về hướng người họ hàng xa không cần chịu tang của nhà họ An: “Đội trưởng An, cháu tới đây, là muốn mời chú giúp đỡ việc này.”
Lời An Hoa vừa nói ra, da đầu đội trưởng An bắt đầu phát tê. Quả nhiên, lúc ông ấy đang bận làm việc ở đây, nghe nói mục đích An Hoa đến đại đội Hồng Miên, thì biết sẽ đến tìm mình.
Nhưng mà, đầu năm nay, người thiếu nợ giống với mấy địa chủ ông chủ lúc trước địa vị rất cao. Lúc mượn tiền thì khóc cha gọi mẹ, sau khi tiền đến tay rồi thì cảm đám người giả điếc giả câm. Nhà ai ở đại đội từng mượn tiền hai vợ chồng An Quốc Cường, trong lòng ông ấy cũng có đếm, chỉ là một nhà năm đồng, mười đồng, mười mấy hộ như vậy tuy số tiền không nhiều nhưng đến tận cửa đòi thì rất phiền phức.
An Hoa sớm đã thăm dò tính cách của vị đội trưởng An từ chỗ cha kỹ càng rồi nên mới thẳng thắng nói: “Đội trưởng An, cháu biết mọi người đều ở ruộng kiếm ăn, nhất thời không thuận lợi cũng có. Chỉ là, số tiền này đã mượn rất nhiều năm rồi, cha cháu cũng không thu lãi gì với bà con. Bây giờ, nhà cháu gặp khó khăn, chỉ có thể bảo bà con trả tiền thôi.”
Nói xong, cô ngừng lại, quan sát sắc mặt của cả nhà đội trưởng An một chút.