An Hoa bên này nghe thấy mối quan hệ phức tạp như vậy, khóe miệng nhịn không được mà co rút.
Mẹ Đại Trụ này, ngược lại là người thông suốt, nhà An Quốc Phú ầm ĩ qua ầm ĩ lại, không phải là muốn ép chết anh em sao? May là, có An Hoa cô ở đây, sẽ không để cả nhà An Quốc Phú thực hiện được.
Sau khi xe kéo đến đại đội Hồng Miên, thấy An Hoa theo sau bọn họ xuống xe, cuối cùng mẹ Đại Trụ không nhịn được nữa hỏi An Hoa: “Cô gái, cô đến đại đội chúng tôi tìm người sao?”
Chỉ có lúc nhỏ An Hoa mới đến đại đội Hồng Miên vài lần, bởi vì mỗi lần đến đều sẽ bị ông nội bà nội An Thiết Ngưu và Hoàng Thảo Thảo làm khó, lại cộng thêm hai đứa em họ luôn tìm cô gây phiền phức, nên mấy năm gần đây cô không còn tới đây nữa, thành ra người ở đây đều không quen biết cô.
An Hoa biết người trong thôn cảnh giác, cũng không càu nhàu. Cúi đầu sờ mặt, vành mắt lập tức đỏ lên, sau đó cơ thể bắt đầu run lên, run rẩy lấy ra một lá thư giới thiệu từ trong túi ra.
Nhóm người phần lớn tuy không nhìn hiểu chữ bên trên nhưng vẫn nhận ra đấy là thư giới thiệu, có thể lấy ra được thư giới thiệu đều không phải người xấu.
Sắc mặt mẹ Đại Trụ ôn hòa, tiếp tục hỏi An Hoa đến đây tìm ai.
An Hoa lập tức khóc nói: “Cháu là cháu gái của An Thiết Ngưu và Hoàng Thảo Thảo, cha cháu là An Quốc Cường.”
Vừa nghe đến đây, mấy thím mấy bác còn chưa đi, biểu cảm trên mặt có hơi kỳ lạ. Vừa nãy trên xe kéo, bọn còn cùng nhau nói tán gẫu chuyện nhà người ta, quay đầu lại phát hiện con gái nhà người ta đang ở bên cạnh nghe.
An Hoa vẫn tỏ vẻ bình thường giống như không phát hiện ra sự ngượng ngùng của bọn họ, tiếp tục nói: “Lần này cháu đến, là thay cha cháu quay về cảm ơn ông bà nội lần trước đã đến thăm ông ấy, thuận tiện đến tìm chú cháu lấy tiền.”
Hai chữ “lấy tiền” vừa dứt mấy người đã đi xa lại chạy trở về, khuôn mặt tràn đầy hứng thú. Chỉ có mẹ Đại Trụ kia, thấy dáng vẻ của cô gái trông rất chán nản, còn không bằng mấy người nông dân già bọn họ, trong lòng không thể không cảm thấy thương tiếc.
“Trong nhà xảy ra chuyện gì rồi sao?”
An Hoa: Chính là đang đợi mọi người hỏi câu hỏi này!
“Cha cháu không phải là bị tai nạn xe sao? Trong nhà không có nhiều tiền, cháu nghe nói chú út của cháu vẫn còn đang thiếu tiền nhà cháu, nên đến đây lấy tiền. Còn có, cha cháu bên đó còn có mấy tấm giấy nợ...”
An Hoa vừa khóc vừa khẽ nheo mắt quan sát mấy người phụ nữ vây xung quanh cô, đợi khi phát hiện có ánh mắt của hai người phụ nữ bắt đầu úp mở, cô có thể đoán ra được đối phương cũng thiếu tiền nhà cô.
Hừ, mấy người này, không giống người lấy không ra được mười đồng tám đồng, nợ kéo dài nhiều năm như vậy không trả còn không phải là vì thấy An Quốc Cường không đến tìm sao. Hơn nữa, nói không chừng trong lòng còn thầm nói An Quốc Cường có chén cơm sắt, sẽ không đến tính toán một chút tiền này với bọn họ đâu.
Cô thực sự không quen những người này.
Lần này ra ngoài, cô không chỉ trang điểm một chút, mặc quần áo rách rưới. Càng quan trọng hơn là, cô còn phải cho cái ông già An Quốc Phú thiếu tiền nhiều nhất kia một bài học, khiến ông ta ngoan ngoãn đem tiền đến cầu xin trả cho nhà cô.
An Hoa cứ như vậy cùng mẹ Đại Trụ tốt bụng đi đến nhà ông An, theo sau là một đám quần chúng đi hóng chuyện.