"Đào Tử, cô không biết lão An này chính là tên nghèo của đại đội bên dưới tới đây. Cũng không biết giẫm phải vận phân chó gì, đi theo con đường của lão đội trưởng, ở đội vận tải lăn lộn trở thành tài xế. Nghe nói chờ lão đội trưởng lên trên thì vị trí đội trưởng này chính là của ông ta.
Bây giờ, cô nhìn xem, đừng nói là đội trưởng của đội xe, ông ta thậm chí còn không thể giữ vị trí hiện tại của mình. Cho nên mới nói cuộc đời này con người có thể ăn bao nhiêu cơm bao nhiêu thịt, đó là do trời định trước. Nhà Lão An ấy, vừa nhìn là thấy cả nhà đều không có phúc khí..."
Cô gái cũng chính là An Hoa, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, giảm bớt kích thích không thoải mái do trí nhớ cùng với tiếng ồn ngoài cửa mang đến.
Nếu như cô nhớ không lầm thì rõ ràng cô đang ngủ trong căn hộ đơn rộng rãi tám mươi mét vuông của mình. Sao vừa thức dậy thì đã xuyên không rồi?
Nếu như không phải có ký ức trong đầu, cô chắc chắn còn cho rằng bản thân mình đã bị bán vào hang ổ nào đó.
Bây giờ là mùa hè năm 1975, cơ thể mà cô đã xuyên không có cùng tên với cô, còn được gọi là An Hoa. Gia đình sống trong một tòa nhà công nhân của một công ty vận tải.
Nguyên thân sắp tốt nghiệp trung học, bởi vì không có đường lên đại học, trong nhà đang chuẩn bị nhờ cậy mối quan hệ để tìm cho cô một công việc, tránh khỏi việc bị sắp xếp về nông thôn.
Ba của nguyên thân An Quốc Cường là người hào sảng, lại là một tài xế đi đây đi đó nhiều nơi, quen biết cũng không ít người. Công việc vừa có thể diện lại đúng lúc gặp được cơ hội thăng tiến.
Thời gian cả gia đình cổ vũ cùng nhau phấn đấu tiến bộ. Thế nhưng, một lần xảy ra tai nạn bình thường đã khiến An Quốc Cường mất đi một chân.
Mẹ của nguyên thân là Huỳnh Hiểu Mai, tính cách yếu đuối, hơn nữa em trai nguyên thân mới ba tuổi, cũng là lúc cần người chăm sóc nhất. Bản thân không có cách nào, chỉ có thể xin nghỉ phép từ trường học đến bệnh viện để chăm sóc cha.
Bởi vì mấy ngày nay vất vả cùng lo lắng, chưa đợi được cha xuất viện thì nguyên thân đã ngã bệnh.
Hôm nay bởi vì là ngày An Quốc Cường xuất viện, cho nên mẹ của nguyên thân mang theo con trai út, mời mấy tài xế đội vận tải nghỉ phép cùng nhau đến bệnh viện đón An Quốc Cường về nhà. Còn nguyên thân mặc dù đã hạ sốt thế nhưng vẫn bị mẹ bắt ở nhà nghỉ ngơi.
Sau khi hiểu rõ tình hình hiện tại của bản thân, An Hoa đứng dậy, mang dép lê từ căn phòng đi ra.
Sau khi đi ra, tiếng động trong hành lang càng nghe rõ ràng hơn.
Giọng nói sắc bén kia vẫn tiếp tục nói chuyện về gia đình cô với người khác. An Hoa nhịn không được cắn chặt môi dưới, trong lòng dâng lên sự không thoải mái.
Tuy rằng không hiểu vì sao bản thân lại xuyên không thế nhưng điều đó cũng không cản trở An Hoa cảm thấy người ngoài phòng vô cùng đáng ghét.
Không chỉ nói chuyện sắc bén làm ồn cô thức dậy, hơn nữa còn lải nhải không ngừng buôn chuyện phiếm về nhà họ An.
Nhà họ An đây là ăn gạo nhà cô ta, hay là cắn thịt nhà cô ta mà đến mức lại ở trước cửa nhà người ta nói xấu người ta?
Không để ý quan sát toàn bộ kết cấu căn nhà, An Hoa đưa tay đặt lên cánh cửa sắt duy nhất trong phòng khách. Kéo trái kéo phải một hồi, cuối cùng trực tiếp kéo chốt cài cửa ra, chỉ nghe thấy cạch một tiếng, cửa sắt mở ra.