An Hoa biết chuyện nhà ông An tặng cho An Quốc Cường bị thương một túi khoai lang để bồi bổ cơ thể đã lan truyền khắp tòa nhà nhân viên, bây giờ những người nhiều chuyện này nhìn thấy cô vác một cái túi urê cùng loại về, không phải đều chờ cười nhạo nhà cô sao? Nhưng hiện tại tâm trạng cô rất tốt nên cũng không muốn mất thời gian lảm nhảm với những người nhiều chuyện này, cô thẳng thắn trả lời: “Đúng vậy, thím, những ngày này cha cháu bị thương may mà có sự giúp đỡ của hàng xóm cũ trong tòa nhà, giống như nhà thím Lý đối diện, nhà bác Vương bên cạnh, nhà bà Hà đằng trước…”
An Hoa đọc tất cả những người đã giúp gia đình cô một lần, ngay sau đó cô nói với giọng điệu đầy cảm kích: “Nhà cháu nhận được nhiều sự giúp đỡ như vậy, trong lòng rất cảm kích… May mà phần lớn tòa nhà nhân viên chúng ta đều là người tốt…”
Mấy người phụ nữ đó nghe An Hoa đọc một vòng người ta ở tòa nhà nhân viên như đọc kinh, vốn dĩ hơi bực mình nhưng dần dần lắng nghe, họ phát hiện hình như nhà mình không có trong danh sách cảm ơn của An Hoa, không biết sao mặt họ dần dần hơi nóng lên.
Bởi vì chồng họ lái xe vẫn chưa về nên họ xem như không biết chuyện nhà họ An, khi hàng xóm nói cùng nhau giúp đỡ nhà họ An, họ giống như bị mất trí nhớ tập thể trốn ở nhà không xuất hiện, nếu chồng lái xe về phát hiện họ lạnh lùng như vậy sợ rằng sẽ nổi giận.
Nghĩ như vậy, họ cũng không có tâm trạng nhiều chuyện nữa, nói được hai câu liền nói phải về nhà nấu cơm.
An Hoa thấy biểu cảm hơi xấu hổ trên khuôn mặt của mấy người rời đi lập tức biết đối phượng đã hiểu rõ, sống trong một đơn vị tập thể thế này, nếu gia đình nào xảy ra sự cố thì những nhà khác cũng chẳng quan tâm. Những điều như vậy khá phổ biến trong thế giới trước khi cô xuyên không, nhưng trong xã hội coi trọng khái niệm tập thể này, hành vi của họ như vậy đã khiến cho rất nhiều gia đình trong tòa nhà coi thường.
Mọi người sẽ vô thức đánh giá ở trong lòng, hôm nay nhà họ An xảy ra chuyện nhà bọn họ cũng không chịu giúp một tay, như vậy một ngày nào đó nếu nhà tôi có chuyện ngoài ý muốn thì nhà họ có phải cũng sẽ như vậy hay không? Sau khi nảy ra ý nghĩ như vậy, mọi người sẽ tự ý thức được hoặc vô thức tránh xa những gia đình như thế.
Đợi trong nhà những người này xảy ra chuyện thì sẽ không có ai đến giúp.
Tình người thường nảy sinh như vậy, bạn giúp tôi thì tôi sẽ giúp bạn, cuộc sống mới có thể thuận lợi hơn.
Trước kia An Hoa chưa đến, Hồ Hà đã nói chuyện nhà họ An với mấy người phụ nữ này, ở trong mắt Hồ Hà thì nhà họ An rất nhanh sẽ rời khỏi tòa nhà nhân viên, trong nhà không có An Quốc Cường biết lái xe, còn lại một Hoàng Hiểu Mai yểu điệu, một đứa con gái đang chờ cho thêm tiền để làm của hồi môn, còn có một đứa trẻ nhỏ, gia đình như vậy ở dưới quê họ thì ngay cả cái nhà cũng không giữ được.
Cho nên Hồ Hà mới tùy tiện buôn chuyện về nhà họ An với người khác.
Nhưng cô gái An Hoa này nói vài ba câu đã khiến mấy bạn bè mà bà ta khó mới kết thân được chạy mất, điều này đã khiến bà ta cảm thấy rất khó chịu. Phải biết rằng, Hà Hồ bà hống hách lộng hành hai mươi năm ở quê, chạy đến thành phố để hưởng phúc, bây giờ mới đến được một tháng còn chưa hưởng được bao nhiêu phúc khí thì đã bị nhà họ An bên cạnh làm tức giận.