An Hoa vui vẻ tìm ghế ngồi xuống rồi nói tiếp: “Bác Tôn vẫn là bác có máu mặt, quỷ hút máu kia của nhà ông An đoán chắc là lần đầu tiên bỏ nhiều tiền như vậy, nghĩ phải mua một đại lễ cho người già như bác, nếu không phải bác không cần những đại lễ này thì còn chưa đến lượt nhà cháu đâu!”
Tôn Hải thật sự không có cách nào bắt chẹt đứa con gái của em trai, ông ấy thoải mái dựa vào lưng ghế, thẳng thắn hỏi: “Tiểu Hoa, đừng cười nhạo bác Tôn của cháu nữa, cháu đến sớm như vậy là cha cháu có chuyện gì sao?”
An Hoa vừa nghe vậy, vẻ mặt lập tức nghiêm túc: “Bác Tôn, hôm qua cháu đã thương lượng xong với cha cháu rồi, cha đã đồng ý cho cháu làm tài xế lái xe lớn.”
Tôn Hải nghe những lời này, biểu cảm trên mặt ngược lại không có bất kỳ thay đổi gì, ông ấy sớm đã biết theo tính cách ông An cuối cùng chắc chắn sẽ đồng ý nguyện vọng của An Hoa, chỉ là ông ấy không ngờ lại nhanh như vậy mà thôi.
“Được! Nếu cháu đã lựa chọn thì bác cũng không nói nhiều nữa, tất cả mọi chuyện đợi sau khi cháu vào công ty Vận Tải chúng ta rồi nói tiếp.”
Tôn Hải cũng không gấp nói với An Hoa về những gian khổ khi lái xe mà quay sang hỏi việc chữa lành vết thương của An Quốc Cường.
An Hoa nói về những ngày sau khi An Quốc Cường xuất viện ở nhà.
“Mặc dù đơn vị sẽ thanh toán tiền thuốc thang của ông An, cũng không tốn mấy đồng, nhưng dù sao cũng đã bị thương nặng trăm ngày, hơn nữa cha cháu còn mất nửa chân nên cần phải bồi dưỡng cơ thể nhiều hơn, nếu trong nhà có chuyện gì thì nhớ nói với bác, đừng khách sao, biết chưa?”
An Hoa gật đầu: “Vâng, nhà cháu sẽ không gắng gượng.” An Hoa nghe được từ mẹ Huỳnh Hiểu Mai nói rằng trong nhà vẫn còn một số khoản nợ chưa lấy về được, hôm nay sau khi chắc chắn được việc về chức vụ, cô phải đến đại đội Hồng Miên một chuyến.
“Vậy được, cháu về trước đi! Đợi ngày mau sau khi trưởng phòng đi làm, duyệt thư thông báo lên chức, bác sẽ mang qua cho cháu thuận đường thăm tình hình của ông An." An Hoa biết việc chuyển giao chức vụ này ngoài trừ cần sự đồng ý của người sở hữu vị trí ra còn cần chữ ký của đội trưởng đoàn xe và trưởng phòng của công ty Vận Tải, lúc đấy mới có đủ hiệu lực, vốn cô tưởng rằng sẽ gặp trắc trở ở chỗ đội trưởng Tôn nhưng không ngờ sự việc lại thuận lợi như vậy.
Lúc này An Hoa còn không biết muốn chân chính trở thành một tài xế lái xe lớn hợp lệ, cô còn phải đi một đoạn đường dài nữa.
“Vâng! Còn có một chuyện, cháu chuẩn bị làm tài xế lái xe lớn, phiền bác giữ bí mật giúp cháu nhé.”
Tôn Hải không biết An Hoa muốn làm gì nhưng ông ấy vẫn gật đầu, tỏ vẻ mình sẽ không nói với người khác.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
An Hoa nhận được sự đồng ý của Tôn Hải liền kéo cửa ra.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên nhìn hơn bốn mươi tuổi, mặc bộ đồng phục màu xanh xám của đội vận tải đang đứng ở cửa, trên quần áo của người đàn ông có mấy chỗ vá trên khuỷu tay và đầu gối, cổ tay áo còn có nhiều vết dầu đen, cô đại khái đoán được người trước mặt này chính là đội trưởng đội sửa chữa trong ký ức.
“Ông Kỷ, sao lúc này lại đến đây?”
Tôn Hải kinh ngạc khi nhìn thấy Kỷ Hoành Sơn đến, mặc dù ông Kỷ này quản mấy công nhân sửa chữa, nhưng lại sốt ruột chạy đến đội vận tải vào cuối tuần.
Kỷ Hoành Sơn nhìn An Hoa mở cửa, lúc này mới trả lời: “Cô nhóc này lần trước không phải hỏi chuyện xe tải mới của tôi ư?