“Đội trưởng Tôn, thật sự, tôi cam đoan sẽ chăm sóc gia đình anh cả mà.”
“Đúng vậy! Đội trưởng Tôn, lời của cha cháu nói như đinh đóng cột, chắc chắn nói được làm được, hơn nữa không phải còn có cháu là con trai sao? Cháu là cháu đích tôn nhà ông An, cháu có một miệng ăn, sẽ không làm nhà bác cả cháu đói đâu.”
Sau đó là một loạt tiếng bộp bộp, vừa nghe là biết người nói chuyện chắc chắn đang vỗ mạnh ngực mình, ra sức cam đoan.
Lúc An Hoa đi vào từ cửa lớn đã được bác bảo vệ ở cổng cho biết phòng làm việc của đội trưởng Tôn có hai người đàn ông đến, nhìn diện mạo hai người đó có hơi quen.
An Hoa vừa nghe thấy những lời này, trong lòng lập tức hồi hộp, cô đi nhanh hơn vào tòa nhà làm việc. Hôm nay là ngày nghỉ cuối tuần, nên tài xế không cần lái xe cũng không có ở đây, văn phòng ngoài chị Kim - người phụ trách sổ sách kế toán ghi chép tình hình điều xe hôm nay ra thì cũng không có ai khác.
An Hoa vừa bước vào chị Kim liền nháy mắt với cô, An Hoa lập tức biết người đến chắc chắn cô quen.
Chờ đến khi cô đứng ở cửa văn phòng khép hờ của đội trưởng Tôn, thì vừa lúc nghe được hai lời thề son sắt phía trước.
Cô vừa định đẩy cửa cắt ngang cuộc nói chuyện bên trong thì nghe thấy giọng nói lớn quen thuộc của đội trưởng Tôn: “Hai ngày trước hai người nói nhảm ở nhà ông An thì thôi đi, hôm nay lại nhờ ai mà đến được chỗ tôi đây. Vị trí là của ông An, trước khi ông ấy chưa có quyết định thì ở chỗ tôi cũng không có kết quả đâu, cầm đồ mà hai người mang đến rồi mau đi đi!”
Nói xong, đội trưởng Tôn đứng lên trước, trực tiếp kéo cửa văn phòng ra để cho người bên trong không chịu đi nhanh chóng ra ngoài.
Kết quả ông ấy vừa đẩy cửa ra thì nhìn thấy dáng vẻ An Hoa cười tủm tỉm.
Đội trưởng Tôn nhìn An Hoa rồi lại nhìn hai cha con An Quốc Phú vẫn đang đứng trong văn phòng, hắng giọng: “Tiểu Hoa, ông An có chuyện gì sao?”
An Hoa khẽ lắc đầu, cười tủm tỉm nhìn sang hai người đang trừng mắt nhìn mình: “Thật trùng hợp! Chú, anh họ, sao hai người đến thành phố sớm như vậy?”
Phải biết rằng, cho dù đại đội Hồng Miên cách thành phố Nam Hoa không xa nhưng họ đi xe buýt từ đại đội đến công xã, lại đến đại đội vận tải, trước và sau ít nhất cũng phải mất ba tiếng! An Quốc Phú và con trai lớn An Kim cũng ngạc nhiên khi thấy An Hoa đột nhiên xuất hiện.
Thời gian lần này đến đây là cha con họ đặc biệt chọn, ngày nghỉ có ít nhân viên, đến sớm chút còn có thể thử mấy đường, chỉ là không ngờ con đường đầu tiên còn chưa đi được một nửa đã bị họ Tôn này đuổi ra ngoài, hơn nữa còn đúng lúc gặp phải cô gái nhỏ An Hoa này.
Mặc dù hai người có hơi sợ sức mạnh kỳ lạ của An Hoa, nhưng có Tôn Hải ở đây họ biết An Hoa sẽ không tùy tiện ra tay.
“Hì hì, Tiểu Hoa, hôm nay không phải là ngày nghỉ của anh sao? Anh muốn đến thăm bác cả chút, nhưng không biết bác cả thế nào, sợ bỗng nhiên chạy đến làm phiền bác cả dưỡng bệnh nên anh đã chạy đến hỏi thăm đội trưởng Tôn về tình hình bác cả trước.”
Vẻ mặt An Kim thành thật giải thích lý do hai cha con xuất hiện ở đây, sau khi hỏi thăm tình tình bác cả mình anh ta còn ngượng ngùng đưa tay sờ gáy, dáng vẻ chân chất thật thà.
An Hoa cảm thấy nếu không phải là mình xuyên không, thì chắc chắn là bị dáng vẻ này của An Kim lừa gạt, chỉ là tên này thoái thác như vậy, ngược lại hợp tâm ý cô.