Có lẽ là do mới qua khỏi cơn bệnh nặng nên lúc Cố Di Gia đi vào văn phòng của đại đội thì cảm thấy hoa mắt chóng mặt, Trần Ngải Phương đỡ cô ngồi xuống.
Trần Ngải Phương rất lo lắng, Cố Di Gia đã nghỉ ngơi mấy ngày rồi nhưng tại sao vẫn yếu ớt như vậy?Xem ra lần cảm nắng này làm cho cô em chồng mất rất nhiều sinh lực, cũng không biết phải mất bao lâu nữa mới có thể bồi bổ lấy lại tinh thần, nếu không thể hồi phục! Trái tim của Trần Ngải Phương khẽ run, không dám nghĩ tiếp.
Nếu có thể, chị ấy hy vọng cô em chồng có thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.
Chủ nhiệm Hội phụ nữ đã ở đây, bà ấy nhìn thấy bộ dạng của Cố Di Gia lúc này thì cũng hoảng sợ, vội vàng rót cho cô một chén nước rồi nhíu mày hỏi: "Gia Gia không sao chứ?"Trần Ngải Phương nói: "Có thể là do lần này bị cảm nắng khá nặng nên cần phải nghỉ ngơi bồi dưỡng thêm mấy ngày nữa ạ.
"Từ lúc cô em chồng tốt nghiệp xong, họ cũng không vội vàng tìm việc cho cô cũng vì lý do này.
Mọi người sợ cô bị mệt rồi lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, còn không bằng ở nhà dưỡng sức.
Chủ nhiệm Hội phụ nữ nghe thế thì không nhịn được mà thương xót cho cô: "Vậy thì phải bồi bổ cho thật tốt.
""Con cũng tính như thế, ngày mai đúng là cuối tuần rồi, con định đi đến Cung tiêu xã mua ít thịt trứng gì đó để bồi bổ cho em ấy.
"Hai người trò chuyện vài câu đơn giản xong, Trần Ngải Phương mới đi gọi điện thoại.
Điện thoại kết nối rất nhanh, đây chính là sự ăn ý từ hai phía, trừ khi Cố Minh Thành có nhiệm vụ phải ra ngoài hoặc có việc khẩn cấp không nhận được còn bình thường sẽ không bao giờ bị nhỡ điện thoại.
Cố Di Gia lấy lại tinh thần xong mới phát hiện chị dâu đã bắt đầu nói chuyện với anh trai.
Chị ấy kể tình hình trong nhà đầu tiên, sau đó mới gọi hai đứa nhỏ tới.
Hai đứa bé đều rất vui vẻ khi được nói chuyện với cha mình, lần nào cũng háo hức mong chờ.
Thời gian nghe gọi điện thoại không thể quá lâu nên mọi người đều nói ngắn gọn, rất nhanh đã tới lượt Cố Di Gia.
"Gia Gia, lại đây.
"Cố Di Gia từ từ nhận lấy điện thoại rồi vâng một tiếng.
Đầu dây bên kia là một giọng nam ấm áp: "Gia Gia, sức khỏe của em thế nào?"Mặc dù chỉ là âm thanh sai lệch nghe qua điện thoại nhưng Cố Di Gia vẫn nhận ra đây là giọng nói của anh trai cô, mặc dù không phải là người anh trai trước khi xuyên qua nhưng giọng của hai người đó thật sự quá giống nhau.
Đôi mắt của cô ẩm ướt, cô cúi đầu trả lời: "Sức khỏe em khá ổn, anh không cần lo lắng đâu, mọi người đều khỏe mạnh nên anh đừng suy nghĩ quá nhiều.
"Anh trai hiện tại của cô là một quân nhân, thời đại này cũng không hòa bình thật sự, nghe nói quân nhân phải ra chiến trường hoặc làm một số nhiệm vụ nguy hiểm.
Cô không muốn anh ấy gặp được nguy hiểm gì.
Cố Minh Thành không hề tin: "Nghe chị dâu em nói mấy hôm trước em bị cảm nắng phải nằm viện, thời tiết hiện giờ khá nóng nên em phải chú ý giữ gìn sức khỏe đó.
""Vâng.
"Mặc dù thời gian có hạn nhưng Cố Minh Thành vẫn cẩn thận dặn dò cô.
Cố Di Gia là em gái duy nhất của Cố Minh Thành nên trong lòng anh ấy luôn muốn bảo vệ cô.
Mặc dù tất cả mọi người đều nói Cố Di Gia không thể sống lâu, có nuôi dưỡng cũng chỉ phí tiền phí sức nhưng anh ấy chưa bao giờ từ bỏ, thậm chí sẵn lòng gánh vác cô cả đời.
Chỉ cần cô không từ bỏ chính bản thân mình thì anh ấy vẫn sẽ nuôi cô.
Cố Di Gia chỉ im lặng ngồi nghe, cho đến khi gần hết giờ cô mới chuyển tay cầm điện thoại qua cho chị dâu.
Trần Ngải Phương lại nói mấy câu với chồng mình rồi cúp điện thoại.
Sau khi gọi điện thoại xong, Cố Di Gia và ba mẹ con Trần Ngải Phương cùng về nhà.
Cố Di Gia đi trên con đường bùn đất nông thôn vừa quen vừa lạ, nhìn thấy mặt trời đã ngả về tây làm cho những dãy núi xa xa bị tô lên một màu đỏ, trong lòng cô giống như có một loại cảm giác mọi chuyện đã được xác định.
Cô đã đến thời đại này và sẽ tiếp tục sinh sống ở đây.
.