Nhưng bà ta không ngờ rằng Bạch Giai Tuệ lại tấn công bà ta thậm tệ, như thể cô ta không sợ ảnh hưởng đến mối quan hệ vợ chồng với con trai bà ta.
Niên Xuân Hoa bị đánh rất nhiều lần, bà ta sợ nhất là chịu thiệt nên lần nào bà ta cũng đánh vào thái dương của Bạch Giai Tuệ, các con trai và con gái của Bạch Giai Tuệ bị vẻ ngoài hung dữ của Niên Xuân Hoa làm cho sợ hãi, chúng đều khóc lóc kêu lên: “Mẹ! Mẹt"
Cuối cùng, Lý Tú Cầm và Thái Thuận Anh cũng tham gia trận chiến, kéo từng người một mới có thể kéo được hai kẻ sống nhăn ra.
Còn những người đàn ông trong gia đình thì sẽ không nhúng tay vào những chuyện này, cùng lắm là bảo vệ mẹ ruột của mình, gọi đó với một cái tên mĩ miều là chuyện đàn bà với nhau...
Tóc của Bạch Giai Tuệ bị kéo cho rụng tùm lum, trên mặt của Niên Xuân Hoa cũng có thêm mấy vết, chẳng ai chịu thua ai. Bà ta run rẩy chỉ vào Bạch Gia Tuệ: "Được rồi, cô cảm thấy gà của chúng ta nguy hiểm đúng chứ?"
"Phúc Đoàn."
Niên Xuân Hoa há mồm gọi to, lúc này Phúc Đoàn đang chơi nhặt đá cùng các anh trong nhà mới chạy tới, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng vì chạy mệt.
Thấy Niên Xuân Hoa hình như bị thương, Phúc Đoàn cắn môi nhìn Bạch Giai Tuệ, có chút không vui.
Niên Xuân Hoa nói: "Phúc Đoàn, phúc khí của con là quan trọng nhất, những ngày này việc cho gà trong nhà ăn sẽ giao cho con nhé, bất kỳ bệnh dịch gà hay bệnh dịch chó má gì đó làm sao mà hại được mấy con gà mà con cho ăn chứ."
Đánh đến như vậy cũng không thể nào thay đổi được ý định của Niên Xuân Hoa, Bạch Giai Tuệ chỉ có thể hy vọng rằng Phúc Đoàn hiểu chuyện biết điều. Phúc Đoàn tuổi còn nhỏ, cũng không mê tín chút nào, đã bảy tuổi hẳn là cũng hiểu chuyện. Làm sao có thể dễ dàng đáp ứng được chứ, làm sao có người cảm thấy phúc khí của mình ngập trời đâu?
Tuy nhiên, Phúc Đoàn suy nghĩ một lúc và gật đầu: "Được, bà nội, con sẽ cho gà ăn thật tốt."
Niên Xuân Hoa vui mừng đến nỗi nhào qua ôm chầm lấy cô bé: "Phúc Đoàn, cháu ngoan của bà."
Bạch Giai Tuệ choáng váng, mắt chợt tối sầm lại, đây là cái gia đình quái quỷ gì vậy chứ? Già trẻ lớn bé, logic của họ kỳ lạ đến mức họ có thể tự lập thành một phái riêng, lấy phúc khí làm ngọn cờ giương cao, và không ai có thể chống lại họ.
Niên Xuân Hoa đắc ý híp mắt khinh bỉ Bạch Giai Tuệ, nói: "Có phải cô không phục cách tôi quản lí nhà cửa chăng? Tôi đã nói với cô rồi, Phúc Đoàn có đại phúc khí, các người có đừng nghi ngờ. Nếu lần này gà mà Phúc Đoàn nuôi bị nhiễm bệnh, sau này cái nhà này tôi cho Bạch Giai Tuệ cô làm chủ đấy, tôi sẽ thoái vị nhường ngôi cho cô! Nếu như gà mà Phúc Đoàn nuôi chả bị làm sao, thì Bạch Giai Tuệ cô phải ba quỳ chín khấu bước vào nhà, bưng trà rót nước dập đầu xin lỗi cho tôi, nếu không, tôi sẽ coi như nhà này chẳng có đứa con dâu như côi"
Bạch Giai Tuệ dường như chẳng nghe thấy bà ta nói gì sất, chỉ cảm thấy rằng Phúc Đoàn và Niên Xuân Hoa hai con người này hoang đường hết chỗ nói.
Người cô ấy mềm nhữn ra như cọng bún thiu, hết đứng nổi nữa.
Bên ngoài.
Nhóm người bác sĩ Chung, Lưu Thiêm Tài, Trân Phương Dung Sở Chí Quốc cùng tụ lại đây.
Cả ngày hôm đó, họ bận rộn hướng dẫn các đội viên cách khử trùng trên diện rộng, phân loại gà bệnh thành cấp tính nặng, nhẹ và tăng dần, phân ra các nơi khác nhau để dễ quản lý. Họ cũng dành chỗ cho một không gian đủ lớn để đảm bảo rằng mật độ đủ cao, bận rộn suốt đến bây giờ.
Nghe thấy tiếng đánh đập, mắng mỏ và mắng mỏ phát ra từ nhà Niên Xuân Hoa, khuôn mặt của Lưu Thiêm Tài sa sầm lại.
Bác sĩ Chung lộ ra vẻ mặt khó tả, nếu một đứa trẻ bảy tuổi như Phúc Đoàn cho gà ăn, gà sẽ không bị nhiễm dịch hạch sao?