Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 80




Theo bản năng thầy ấy liên lấy những cuốn sách đó đi và đặt chúng trở lại trên giá.

Sở Phong vẫn mỉm cười, nhưng tay vẫn giữ chặt những cuốn sách: "Thầy Tần, chúng em không mượn để tự xem, mà là cho ba và bác sĩ Chung xem."

Sở Phong mới bảy tuổi, suy dinh dưỡng khiến cô bé trông xanh xao và tiều tụy, cô bé không xinh đẹp như Phúc Đoàn, không ăn mặc đẹp như Phúc Đoàn, trông cô bé không giống một con búp bê may mắn. Nhưng cô bé đã từ chối sự thô lỗ của thây Tần bằng một nụ cười lịch sự, và khi cô bé giải thích một cách không kiêu ngạo không siểm nịnh, lại có cảm giác được giáo dục biết tiến biết lui, biết lễ phép, hơi giống cây tre, nhưng rất mảnh khảnh cứng cỏi.

Thầy Tần đột nhiên cảm thấy xấu hổ, nhận ra rằng mình đã quá nóng nảy, không bằng một đứa con nít. Cũng không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, trước kia thây Tân mặc dù nghiêm túc, nhưng cũng sẽ không nóng nảy như vậy.

Nhưng bây giờ không biết vì sao, khi nhìn thấy hai đứa trẻ này, đặc biệt là cô bé này, thầy ấy lại bất giác cảm thấy không thích.

Ngược lại, Phúc Đoàn ở bên cạnh có thể khiến tinh thân thấy ấy cảm thấy thoải mái.

Thầy Tần xin lỗi: "Xin lỗi, là thây đã nóng vội rồi. Trò muốn mượn những cuốn sách này à? Thầy sẽ làm thủ tục mượn đọc cho trò." Sở Phong nhân cơ hội thỉnh giáo: "Thầy Tần, anh trai và em không biết đọc. Ba, bác sĩ Chung đều rất bận, còn phải phiền thây giúp em chọn lọc mấy cuốn ạ."

"Trò nói tiếp đi." Thây Tần nói.

Là một giáo viên, thây Tân có một bản năng yêu mến với những học sinh thích đặt câu hỏi, theo bản năng thẳng người lên và ngón tay của thầy ấy rời khỏi cuốn sách tiếng Anh của Phúc Đoàn. Thầy ấy vốn chỉ định tùy tiện làm thủ tục cho Sở Phong, tiết kiệm thời gian để còn cùng Phúc Đoàn nói thêm vài câu, nhưng hiện tại thây ấy lại cẩn thận lắng nghe câu hỏi của Sở Phong.

Phúc Đoàn chớp chớp mắt đầy khó hiểu, tại sao thây Tần lại...

"Em muốn chọn một cuốn sách viết trọng điểm về việc phòng ngừa và điều trị bệnh dịch gà. Nó phải toàn diện một chút. Tốt nhất nên có những ví dụ quy mô lớn về điều trị bệnh dịch gà." Sở Phong không e ngại nói ra yêu cầu.

Thầy Tần nghe nửa đầu vẫn thấy không có gì bất ổn, nhưng lại cau mày khi nghe nửa sau: "Những ví dụ tích cực về điều trị thành công bệnh dịch gà quy mô lớn không nhiều, miễn là phòng ngừa và điều trị thành công không được sao?" Sở Phong lắc đầu: "Nếu chỉ là điều trị thì bác sĩ Chung rất có kinh nghiệm. Nhưng em nghe mẹ em nói rằng đội sản xuất của chúng em chưa từng có dịch gà trên diện rộng như vậy. Điều quan trọng nhất của loại hình bệnh truyền nhiễm này là là để ngăn ngừa nhiều ca lây nhiễm chéo."

Nó không chỉ là liên quan đến lâm sàng nữa rồi. Trước đây bác sĩ Chung không có kinh nghiệm về cái này.

Vì vậy, Sở Phong muốn tìm một cuốn sách có ví dụ tương tự, thôi thì trông bầu vẽ gáo cũng được mà.

Thầy Tần lập tức hiểu ra, đi đến giá sách chọn một cuốn sách, đưa cho Sở Phong: "Cuốn sách này kể về trường hợp bệnh dịch gà ở một trang trại ở tỉnh H. Mặc dù cuối cùng thất bại nhưng tất cả các biện pháp trong đó đều có tác dụng rất tốt, nó có giá trị tham khảo rất hữu ích."

Sở Phong nói lời cảm ơn và nhận lấy nó.

Thầy Tần thấy đứa trẻ này khá thông minh, nói chuyện cũng rất lễ phép bèn nói: "Trò bao nhiêu tuổi? Học lớp mấy?"

Ông ấy cũng hỏi Sở Thâm như vậy, mặc dù Sở Thâm không nhiều lời nhưng qua ánh mắt, và những lời mà em gái nói, cậu ấy được hiểu tất cả. Phúc Đoàn vẫn đang đợi thây Tần giải thích các ký hiệu ngữ âm cho cô bé, chán nản nghịch ngón tay, sau đó nghe thấy thầy Tần và Sở Phong nói đến chuyện trong nhà.

Phúc Đoàn cúi đầu nhìn chằm chằm vào những ký tự sặc sỡ trong sách tiếng Anh, hai ngón tay út vòng quanh quần áo xoắn thành một vòng xoắn. Cô bé hơi sốt ruột chờ đợi, ngáp một cái thật khẽ.