Hôm nay, nếu Sở Phong và Sở Thâm thực sự bị rắn cắn và trong huyện không có huyết thanh phù hợp, hai đứa trẻ ít nhất sẽ bị tàn tật.
Đây là bằng chứng chứng minh rằng Phúc Đoàn có phúc khí, gia đình của Trân Dung Phương đã xua đuổi phúc khí của họ ra cửa, họ sẽ gặp xui xẻo cả đời. Nhưng Sở Phong sẽ không chấp nhận số phận của mình như vậy, có một câu nói gọi là “Trời không phụ lòng người".
Cho dù là rắn độc bất ngờ xuất hiện, Sở Phong, Sở Thâm cẩn thận bạo gan cũng có thể bình an vô sự. Ngay cả khi trời mưa lúc hái lá dâu, với sự chăm chỉ và thiện lương, Trần Dung Phương vẫn có thể đến đội nghề phụ.
Trong thế giới này, không chỉ có độc một lối thoát.
Sở Phong trả lời ba mình: "Lúc đó, con và anh trai có lẽ quá tập trung nên không nghe thấy ba gọi chúng con."
"Hai đứa lúc đó đang làm gì vậy?" Có người hỏi.
Niên Xuân Hoa tức giận bởi hai đứa nhãi ranh sao không xảy ra tai nạn gì nghiêm trọng, đành ủ rũ bĩu môi: "Còn có thể làm gì? Tro bụi khắp người, điên cuồng chạy nhảy chơi đùa, nhất định là rơi xuống nơi nào rồi! Nếu như phải đưa đến trạm y tế thì lại phải móc túi trả tiền thuốc men, đứa con hoang đàng!"
Tuy nói là chữa bệnh miễn phí, nhưng làm sao có thể không tốn tiên? Trong lòng bà ta đang hừng hực ngọn lửa, nếu hai đứa nhãi ranh không về được, tiền của Sở Chí Quốc sẽ là của bà ta cả rồi. Bây giờ hai đứa nhãi ranh không những an toàn mà còn có thể tốn kém tiền bạc, trong lòng bà ta như bị lóc từng miếng thịt.
Bà ta quay mặt về phía Sở Chí Quốc nói: "Bọn trẻ nhỏ đều té lên té xuống mà lớn, không cần đến trạm y tế, chỉ cần tự chăm sóc mấy vết thương nhỏ là được rồi."
Mắt Sở Chí Quốc đỏ hoe, quát bà ta: ""Đấy là con trai con gái của tôi, nếu nó bị thương, tôi có đập nồi bán sắt vụn cũng phải chữa hết cho nó."
Niên Xuân Hoa hơi lo lắng gấp gáp, tại sao lại chữa trị cho hai đứa xúi quẩy đó chứ?
Không đáng mà.
Niên Xuân Hoa vừa định võ đùi nói gì đó, thím hai Tống đã không nhịn được nữa: "Xuân Hoa nhi, không phải tiền của bà, bà gấp như vậy làm gì?"
"Cứ như hoàng đế không vội thái giám đã vội vậy. Một bà nội như bà chắc sẽ không đến nỗi keo kiệt với tiền xem bệnh của cháu trai cháu gái mà phải không?"
Thậm chí còn có người nhìn Phúc Đoàn trắng trắng mềm mềm kia một cái, mở miệng cười nói: "Xuân Hoa Nhi, không phải bà nói Phúc Đoàn có phúc khí sao? Phúc Đoàn đã có phúc như thế rồi, tại sao bà còn phải nghĩ đến tiền chữa bệnh của người khác, để phúc khí của Phúc Đoàn lấy ra đi chứ."
Sắc mặt của Phúc Đoàn đỏ ửng, cô bé... cô bé hôm nay cảm ứng được chuyện xui xẻo nhà Sở Phong, chứ không cảm ứng được tiền... Phúc Đoàn không nhịn được đưa ngón tay câu qua câu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
"Vừa rồi nói người ta không có phúc, nhưng bây giờ tiền để người ta xem bệnh cũng nắm chặt không buông, kiểu người gì thế này, không sợ quả báo à." Người nói là thím Hoa, bà ấy cóc sợ Niên Xuân Hoa.
Khi Niên Xuân Hoa vừa nhìn thấy thím Hoa đang thừa dịp giậu đổ bìm leo, bà ta thực sự muốn xé toạc cái miệng của thím Hoa ra. Nhưng ở đây có rất nhiêu người, tình huống bây giờ đối với bà ta không ổn, cho nên bà ta không dám ở đây mà gây sự với thím Hoa.
Sở Phong hoàn toàn không để ý đến Niên Xuân Hoa, nói với ba mẹ cô bé: "Anh trai và con không bị thương, nhưng trên đường trở về lại gặp phải một con rắn."
Rắn?
Mọi người đều sợ hãi. Chỉ có Niên Xuân Hoa là âm thâm mừng rỡ, khó trách Phúc Đoàn nói hôm nay bọn họ gặp chuyện rất xui xẻo, ra ngoài đụng phải rắn, đáng đời!
Sở Phong yêu cầu Sở Thâm lấy con rắn chết từ trong túi ra: "Là con rắn này, nó không cắn trúng chúng con."