Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 456




Kể từ sau khi năng lực của Phúc Đoàn biến mất thì những ký ức cùng năng lực kỹ xảo của Sở Phong ở kiếp trước cũng không ngừng bị rút lui, lúc này cô bé hoàn toàn chỉ là một đứa nhỏ.

Có lẽ, đây là do trời cao đang chỉnh sửa lại ô long này.

Sở Thâm tính toán rất tốt nhưng đối với ngữ văn lại không thích lắm.

Còn Phúc Đoàn thì sao ấy hả? Hiện tại cô bé đang là người phát triển toàn diện nhất, có thể nói là vừa chạm đã thông. Vốn dĩ Phúc Đoàn như vậy hẳn nên được thây cô yêu thích nhưng do các thầy cô cùng bọn học sinh đã sớm nghe qua danh tiếng lẫy lừng của Phúc Đoàn từ lâu nên bởi vậy mới luôn cảm thấy rất bình thường với cô bé.

Vốn dĩ Phúc Đoàn đã rất mẫn cảm, cô bé cắn môi nhìn Sở Phong, Sở Thâm được giáo viên khen ngợi mà trong lòng cảm giác được sự chênh lệch.

Cô bé cảm nhận được giáo viên có chút ý kiến với mình.

Thật ra cảm giác của Phúc Đoàn cũng không sai, con người luôn phải trả giá cho những gì mình đã nhận được. Trước kia cô bé đã từng dựa vào sự may mắn của mình để gây ra mầm mống tai họa nên từ hôm nay cô ta cũng sẽ phải từ từ trả giá.

Giáo viên trong trường học cũng chỉ là người đi làm bình thường nên bọn họ cũng có hơi sợ hãi, kiêng kị Phúc Đoàn.

Bởi vậy bọn họ càng không chú ý nhiều tới Phúc Đoàn mà dần chuyển tâm tư của mình sang những thứ khác.

Người trong nhà cô bé cũng không dám nói cô bé bởi vì dù sao cô bé cũng có Niên Xuân Hoa che chở.

Mỗi ngày Phúc Đoàn đều làm bài tập cùng các bạn nam trong trường học, vì sao cô bé lại không làm bài tập cùng các bạn nữ sao? Là bởi vì Phúc Đoàn đáng yêu, các bạn nam sẽ khen cô bé còn các bạn nữ lại không thể thông suốt được điều đó.

Dần dần Phúc Đoàn được hầu hết các bạn nam cùng lớp yêu thích.

Hơn nữa thành tích của cô bé cũng rất tốt nên dần dần trong đội cũng bắt đầu truyền tai nhau quả thật Phúc Đoàn rất thông minh, dáng vẻ còn rất đáng yêu.

Niên Xuân Hoa càng nhịn không được chống nạnh bắt đầu khoe khoang: "Hiện tại cả đội này có ai có thành tích tốt hơn Phúc Đoàn chứ? Hai cái đứa nhà Sở Chí Quốc không cần phải đề cập tới, dù sao nó cũng là cháu trai cháu gái của tôi."

Niên Xuân Hoa bĩu môi, đã rất nhiều lần Sở Phong, Sở Thâm giành được vị trí thứ hai, thứ ba trong các kỳ thi của trường.

Có mấy lần đi vê quê nhà thi Sở Phong, Sở Thâm đều giành được vị trí thứ nhất, thứ hai. Nhưng trong lòng Niên Xuân Hoa lại lén lút nghĩ đó là bởi vì Phúc Đoàn không đi thôi nên chúng nó mới được hời như vậy.

Hiện tại Niên Xuân Hoa không dám giày xéo Sở Phong nữa, Sở Thâm, nhưng bản tính của bà ta lại rất thích đi so sánh.

Niên Xuân Hoa lại bắt đầu giày xéo những đứa nhỏ khác.

Bà ta nói: "Thế nói về cái con bé Tam Ni đi, theo lý mà nói nó là cháu gái của tôi, tôi cũng không muốn nói về nó đâu nhưng mà do nó quá giống mẹ nó! Thành tích của nó cũng chỉ ở mức bình thường mà thôi, để tôi xem về sau nó gả đi ra ngoài thế nào!"

Lúc này Sở Phong vừa lúc đi ngang qua nơi này, cô bé nghe vậy thì nhíu mày.

Thời gian thấm thoát trôi qua, hiện tại tụi Sở Phong cũng đã lên lớp năm, trong năm năm này tất cả mọi thứ đều đã thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.

Sở Phong và Sở Thâm thì đi theo Trân Dung Phương, mà ở trong tiểu thuyết Phúc Khí, Trân Dung Phương làm vai phụ có thể thu hút được sự toàn tâm toàn ý của Sở Chí Quốc với mình là đã đủ cho thấy Trân Dung Phương cực kỳ xinh đẹp.

Chỉ là do năm tháng lao động đã mài mòn đi dung mạo của cô ấy.

Sở Phong và Sở Thâm đều được kế thừa vài phần dung mạo đó, Sở Phong có gương mặt trắng nõn, đôi mắt trầm tĩnh, thanh nhã như ánh trăng.

Ngũ quan của Sở Thâm có vẻ thanh tú hơn nhiều nhưng lại không mất đi vẻ nam tính.