Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 454




Cô ấy thở dài giống như thể Sở Học Văn là họ hàng thân thích tới đây để tống tiền, cô ấy lịch sự nói: "Năm học mới Tam Ni cũng phải đi học, phòng ở mới của mẹ vẫn còn đang sữa chửa, thuê người tới cần phải bỏ ra một chỉ phí lớn."

"Ừm, các con cũng biết đấy, mẹ đã ly hôn, cuộc sống rất khó khăn..."

Sở Học Văn như bị dội một gáo nước lạnh từ đầu đến chân.

Trước kia Bạch Giai Tuệ chưa bao giờ than phiền khó khăn với bọn họ. Kể cả lúc Bạch Giai Tuệ bị Niên Xuân Hoa đánh đập đầu cũng sẽ không than phiền cái gì mà vẫn bảo vệ con mình như thường.

Bởi vì cô ấy yêu bọn họ.

Nhưng hiện tại không còn yêu nữa nên đương nhiên sẽ có những oán giận, từ chối.

Đừng nói đến Sở Học Văn mà đến ngay cả Sở Học Võ cũng dường như cảm giác ra được cái gì mà quên cả ăn cơm chỉ biết ngơ ngác ngẩng đầu.

Một dòng nước mắt trong veo chảy xuống từ trong mắt của Sở Học Văn.

Lúc này Tam Ni cũng nhịn không nổi nữa mà xông vào từ ngoài cửa: "Các người không được bắt nạt mẹ!"

Tam Ni dũng cảm che trước người Bạch Giai Tuệ, cô bé căm tức trừng mắt nhìn Sở Học Văn, Sở Học Võ, những người trước kia đã từng đánh Bạch Giai Tuệ.

Sở Học Võ vừa thấy Tam Ni dám nói chuyện với cậu ta như vậy nên cũng lập tức đứng dậy muốn đánh người, Bạch Giai Tuệ đã cầm một cây gậy lên nói: "Ai dám đánh con bé!"

Cô ấy lấy gậy dọa Sở Học Võ: "Đi ra ngoài!"

Sở Học Võ nhìn Bạch Giai Tuệ bằng con mắt không thể tin được, lúc này trong lòng Bạch Giai Tuệ đã không còn thương hại hay tình cảm gì nữa.

Mấy ngày này cô ấy đã quá khổ rồi.

Tình yêu thương đối với hai đứa bạch nhãn lang cũng đã không còn nữa.

Đặc biệt là vào khoảnh khắc nhìn thấy Tam Ni, Bạch Giai Tuệ lạnh lùng nói: "Tốt xấu gì con bé cũng là em gái của các con, lúc trước bởi vì Phúc Đoàn mà mấy đứa bảo con bé ngồi giặt quần áo giữa ngày mùa đông. Mà giặt quần áo thì cũng thôi đi nhưng mà hiện tại chỉ vì một câu nói thôi mà đã muốn đánh người rồi sao?"

"Mẹ nói cho mấy đứa biết về sau chỉ cần mấy đứa chạm vào con bé một chút thì mẹ sẽ xử đẹp mấy đứa đấy."

Có lẽ là do chán ghét gia đình bọn họ hoặc cũng có lẽ là do cơ chế tự bảo vệ chính mình nên hiện tại Bạch Giai Tuệ càng thấy chán ghét Sở Học Văn và Sở Học Võ.

Sở Học Võ sửng sốt, nhưng sau đó cậu ta thậm chí lại không thể vì Phúc Đoàn mà tức giận ra tay đánh Bạch Giai Tuệ như lúc trước mà chỉ có thể nghẹn họng hầm hầm chạy đi.

Chạy đến cửa cậu ta còn quay đầu lại oán hận nói: "Trách không được bà nội nói bà không phải mẹ bọn tôi, một người phụ nữ tốt thì sao có thể ly hôn được chứ? Về sau tôi cũng sẽ không nuôi bà đâu!"

Bạch Giai Tuệ lạnh lùng nói: "Tôi cũng không cần cậu nuôi."

Tam Ni nói: "Tôi nuôi mẹ là được không cần anh phải lo!"

Cô bé muốn được đi học, thậm chí ngay cả Sở Học Văn, Sở Học Võ còn nhường cơ hội được đi học của bọn họ cho Phúc Đoàn.

Tam Ni sẽ không thể kém hơn bọn họ.

Sở Học Võ càng thêm tức giận nhưng cũng không nói thêm gì, cậu ta chạy nhanh đi chỉ còn lại một mình Sở Học Văn cảm thấy mọi chuyện coi như đã xong, nhưng cậu ta vẫn muốn dựa vào một chút tình cảm mẫu tử để nói gì đó. Nhưng khi muốn nói chuyện thì đã trông thấy Tam Ni ôm chặt lấy Bạch Giai Tuệ.

"Anh, vừa rồi trên đường tới đây em có gặp Phúc Đoàn, chẳng lẽ anh lại muốn bởi vì Phúc Đoàn mà đánh mẹ sao? Ngày hôm đó là do em không ở đó nhưng hôm nay em đã ở đây rồi. Dù cho các người có đánh chết em thì em cũng sẽ không cho các người bắt nạt mẹ nữa đâu."

Chỉ một câu này đã khiến cho hai mắt Bạch Giai Tuệ lã chã nước mắt.

Cũng khiến cho Sở Học Văn không thể nói thêm được lời tiếp theo mà chỉ có thể vội vàng rời đi.